Chương 15. Hổ không gầm cô tưởng là Hello Kitty à?

433 34 13
                                    

Đầu dây bên kia ré lên một giọng nữ cao chót: "Anh Taehyung!!! Đoán xem là ai gọi cho anh nè?" 

Kim Taehyung nhấc mắt liếc nhìn họ tên người gọi hiện rõ mồn một trên màn hình điện thoại, nhàn nhạt trả lời: "Tiểu thư nhà họ Chung tên Mia bận bịu trăm công nghìn việc mà vẫn có thời gian gọi cho tôi. Đây chẳng phải rồng đến gõ cửa nhà tôm thì là gì."

Giọng nữ bên kia tỏ ra phụng phịu, chỉ cần nghe qua điện thoại thôi cũng đủ biết cô nàng đang phồng má giả vờ giận dỗi với hắn: "Anh xem anh kìa, mới chỉ xa cách có hơn một năm thôi mà nói chuyện đã khách sáo như người dưng nước lã rồi. Kim tổng sao mà cứ bạc như vôi ấy nhỉ." 

Kim Taehyung một tay cầm điện thoại, một tay điều khiển vô lăng. Chỉ vì cái tội để loa điện thoại to hết cỡ mà giờ phút này, tất cả những gì Chung Mia nói với anh, Jeon Jungkook ngồi bên cạnh đều có thể nghe rõ từng câu từng chữ. 

Kim Taehyung cười gượng gạo, khóe mắt vô thức liếc nhìn người bên cạnh. Có lẽ, đến chính hắn cũng không nhận thức được rằng bản thân đang mong chờ phản ứng của người kia như một đứa trẻ lén lút làm điều xấu. Nhưng ngặt một nỗi rằng cậu chàng bên cạnh hắn vẫn ngồi ngây người như một pho tượng đá, ngơ ngơ ngác ngác như con bò đeo nơ nhìn ra bên ngoài cửa kính. 

Kim Taehyung nén một tiếng thở dài trong lòng, tự nhủ với bản thân rằng thời gian còn dài, không việc gì phải hấp tấp. Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn là thở dài. 

Đầu dây bên kia chờ mãi mà chẳng nhận được phản hồi, từ đầu đến cuối chỉ có nhịp thở đều đặn của hắn truyền đến, thỉnh thoảng còn kéo thêm một nhịp thở rất nặng. Chung Mia chau đôi mày thanh mảnh, chủ động cất lời: "Anh Taehyung? Anh đâu rồi? Sao đang nói chuyện lại mất tín hiệu?" 

Kim Taehyung lấy lại tinh thần, nhanh chóng đáp lời: "À, anh đang bận chút việc riêng, chúng ta nói chuyện sau nhé. Tạmㅡ"

"Không được!" Chất giọng chói như cái loa phóng thanh của thiếu nữ mới lớn lại một lần nữa vang lên, khiến cho một bên màng nhĩ của Taehyung choáng váng đập bùm bụp. Nàng Chung Mia giãy nên đành đạch: "Hôm nay em về nước đấy Kim Taehyung. Hôm nay em về nước!" 

"...Ừ, thì..." Tuy Kim Taehyung không phải là kiểu người "trực nam" thẳng thắn như ruột ngựa, anh cũng có xíu xiu dây thần kinh tinh tế. Thế nhưng đối với trường hợp này thì dù có vắt kiệt óc anh cũng chẳng hiểu nổi Chung Mia này có ý đồ gì. 

Cô ta về nước thì bữa cơm nhà cô ta có thêm một đôi đũa một cái bát chứ liên quan đếch gì đến hắn cơ chứ. 

Thấy hắn thờ ơ đến vậy, Chung Mia lập tức nhảy dựng lên như ngồi nhầm đống than: "Anh Taehyung, sao anh chẳng quan tâm đến em chút nào vậy. Từ khi nào chúng ta lại xa cách thế chứ, anh còn chẳng thèm hỏi thăm em lấy một câu." 

Kim Taehyung bắt đầu cảm thấy bị làm phiền, hắn mất dần kiên nhẫn: "Để sau đi, bây giờ anh đang bận việc riêngㅡ" 

"Em không biết, em không cần biết! Em đang ở sân bay rồi, anh tới đón em đi." Chung Mia nhảy thẳng vào cổ họng Kim Taehyung ngồi, nằng nặc đòi hỏi. 

Kim Taehyung nghiêm giọng: "Chung Mia, em biết điều một chút đi. Đừng tưởng rằng ngày thường anh lịch thiệp với em thì anh không biết quát." Hổ không gầm cô tưởng là Hello Kitty à? 

[Vkook] Tổng tài? Đừng qua đây ! ! !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ