- Tú, về nhà ăn cơm đi.Rei, một tay cô ôm rổ, một tay vẫy gọi cậu thiến niên đang lụi cụi hái những quả dại để làm đồ ăn cho buổi tối hôm nay về.
Tú chạy lại, ánh hoàng hôn như những sợi vàng lấm tấm hắt lên gương mặt của cậu, mồ hôi từ trên má lăn xuống cổ rồi biến mất trong lớp áo mỏng tanh được làm từ vải lanh của người Ai Cập.
- Ừ về thôi, không mau thì bà lại la nữa.
Rei đỏ mặt, cô nhìn người thiếu niên trước mắt vì nóng nực mà ra mồ hôi khiến cho bộ đồ vốn đơn bạc lại càng thêm ôm sát cơ thể, lộ ra đường nét dẻo dai của tuổi trẻ.
Trên đường đi về nhà, Rei không ngừng cảm thán mới đã mà đã được 3 tháng kể từ ngày cô nhặt đc Tú ở ven sông. Đó quả là 1 câu chuyện kì diệu, lần đầu thấy cậu ấy mà Rei đã ngỡ như mình gặp được đứa con của vị thần.
Phải. Là con của một vị thần chứ không phải là thần. Bởi lẽ cậu quá đỗi...mỏng manh để làm một vị thần.
Rei liếc nhìn người đang đi kế bên mình, làn da cậu trắng nõn, mềm mại không tì vết, khác với những người mà Rei đã từng gặp, mái tóc cậu đen bóng xoã tung, nhìn nó mượt mà như tấm lụa quý nhập từ phương đông về mà cô vô tình thấy từ tay bọn thương nhân.
Và
- Rei, cậu làm sao thế?
Tú bất đắc dĩ cười, đã 3 tháng kể từ khi cậu lưu lạc vào nơi đây, không ngày nào là cậu không nghĩ về nhà của mình. Tuy học chuyên ngành khảo cổ đã giúp cậu không ít khi nhận ra mình đã vượt thời gian về ai cập cổ đại, nhờ đó mà cậu có thể tạm nghe hiểu những người ở đây nói gì. Nhưng điều kiện sống quá khác biệt với hiện đại, thời tiết quá nắng nóng và cay đắng là cậu đang sống trong một thời không không hề tồn tại trong lịch sử, thời đại của pharaoh Cairo đệ nhất - một bạo chúa ghê rợn thích lấy việc tra tấn người khác làm thú vui.
- K-không có gì, mình về lẹ thôi nào!
Rei kéo tay Tú chạy đi, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt của Tú, đôi gò má đỏ ửng vì làm việc một ngày, cặp mắt trong vắt và lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện của cậu.
Quá xinh đẹp, Rei nghĩ. Tú chắc chắn là đứa con mà vị thần yêu thương nhất, nên ngài mới đặt nụ hôn lên má cậu, đem ánh sao vào đôi mắt và thoa hoa hồng lên đôi môi cậu. Phải chăng vì quá ham chơi nên Tú đã lạc đến đây, nơi ở của những bần dân với những kẻ thô kệch khốn khổ phải lăn lộn vì những trò quái ác mà tên bạo chúa đó ban ra, còn vị thần ấy đang không ngừng tìm kiếm bảo vật quý giá bị đánh rơi của mình....
Về đến nhà, Tú và Rei nhanh chóng ăn tối bằng loại bánh mì khô và cứng, kèm theo đó là một bánh canh rau dại và mứt làm từ quả dại 2 người đã hái.
Tú mệt mỏi cởi đồ ra rồi đi tắm, cậu vẫn chưa quen loại đồ mà người Ai Cập hay mặc, đối với Tú thì bộ đồ này quá...hở. Người Ai Cập hiện giờ chuộng mặc một lớp vải quấn ngang hông để tiện hoạt động, ban đầu Tú cũng mặc thế, nhưng ánh nắng ở đây quá mức chói chang và mỏi khi cậu mặc như thế rồi để trần thân trên thì lại bị những người quanh đây nhìn chằm chặp, thỉnh thoảng họ lại bâu vào rồi xì xầm gì đó cho đến khi bị cậu nhìn thấy thì lại tản ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
Creppypasta đam
General FictionTuy nói là creppypasta nhưng lại không mang hơi hướm kinh dị nhiều, chủ yếu là tình cảm mà thôi.