Cuối tháng sáu, cả hoàng cung bắt đầu vào giai đoạn tu sửa, nghe nói đám người Hoàng Thái Cực và Phạm Văn Trình đang thương lượng, muốn phỏng theo Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh để đặt tên cho các điện, đến lúc đó trên đầu mỗi điện đều phải treo biển tên.
Trong giai đoạn này, việc luyện võ đã chạy bắt đầu chạy nước rút, hơn nữa tôi sớm bày tỏ bản thân không muốn làm chủ hậu cung, nên mấy chuyện trang hoàng chỉnh đốn gì đó đều sẵn lòng giao hết cho Triết Triết bỏ công ra lo.
Triết Triết có được lợi rồi thì mắt nhắm mắt mở không quan tâm chuyện tôi thường rời cung, mọi người đều sống yên ổn với nhau, ai cũng đã có thứ mình cần, hoà thuận vui vẻ.
Hôm đó sau khi ngủ trưa dậy, tôi lười biếng nằm dựa trên giường lau bội đao. Ô Ương đi vào giúp tôi dọn dẹp phòng, bỗng không đầu không đuôi hỏi một câu: "Ngày mai chủ tử tính mặc bộ đồ nào vậy? Em thấy màu sắc của bộ mới may mấy hôm trước quá xuề xoà...".
"Hả?". Tôi không hiểu gì cả.
Ô Ương nhìn tôi đầy kỳ quặc, qua một lát liền từ từ há hốc mồm: "Lẽ nào... chủ tử ngày không hề hay biết gì sao?".
"Ta cần phải biết gì hả?".
"Ngày mai là điển lễ sắc phong cho Phúc tấn trong Hậu cung đó!".
"À". Tôi thờ ơ đáp lời, qua ba bốn giây sau lại đột nhiên nghĩ đến lời của Tế Nhĩ Cáp Lãng vào hôm qua lúc tạm biệt, kể từ ngày mai trở đi tôi sẽ bận đến không rút người nổi.
Lẽ nào là chỉ cái này à?
"Mặc đại đi, ta nhớ rõ hình như ta còn có bộ màu đỏ thẫm nữa...".
"Không được đâu, chủ tử". Ô Ương kiên nhẫn giải thích, "Ngày mai là đại điển phong hậu mà ngài lại tính mặc đồ cũ sao?".
Tôi gật đầu lờ đi, không thèm để ý tới vẻ oán giận của Ô Ương. Gần đây bận rộn đến nhức cả đầu, vốn chẳng có thì giờ hỏi mấy chuyện nhỏ nhặt trong hậu cung. Có điều Hoàng Thái Cực cũng thật là, dù gì cũng nên thông báo với tôi trước một tiếng chứ, nhỡ như sáng mai tôi lại ngơ ngác ra khỏi cung thì chẳng biết làm sao cho phải đây?
Vì thế muốn chờ đến tối khi Hoàng Thái Cực trở lại sẽ bắt đầu "khởi binh hỏi tội" cho một trận mới được, nhưng ai ngờ chàng lại ở miệt trong thư phòng chỗ lầu Tường Phượng suốt cả đêm không về.
Ngày thứ hai, mồng mười tháng bảy là ngày tốt, từ rất sớm tôi đã bị Ô Ương đánh thức, rửa mặt chải đầu xong xuôi, vẫn chọn bộ kiếp bào loan phượng màu đỏ thẫm không mới không cũ đó, mới vừa mặc vào vẫn chưa kịp soi gương thì ngoài cửa đã vang lên tiếng cười của Na Mộc Chung.
"Ôi chà, sửa soạn còn đẹp hơn cả cô dâu nữa!". Trang phục của cô nàng rất đơn giản, trên người là trường bào màu lam nhạt, bên ngoài là áo trấn thủ với viền màu xanh ngọc. Nước da cô nàng vốn rám nắng, nhưng so với cô nàng thì tôi đây như vừa từ xích đạo chạy về.
Nếu dáng vẻ này đẹp thì tôi cũng không tìm thấy cái gì xấu.
Không lâu sau liền cùng Na Mộc Chung ra ngoài, chỉ thấy trong sân đã có rất nhiều phi tử, xưa nay tôi ít kết giao với bọn họ, trong đám người ấy có thể đọc ra tên chứ chẳng hiểu tính cách ra sao.
BẠN ĐANG ĐỌC
Độc bộ thiên hạ
Ficción históricatiếp từ chương 120 từ 120 trở xuống bên nhà anyen nhé người dịch: motdoianyen/vankiepvouu beta : vân quỳnh nguồn : gocngontinh.com(120-133) + WordPress.com( sau133) thể loại: thanh xuyên, cổ đại, ngược,sủng,be