Chương XXVII

5.1K 590 22
                                    

-        Mau lại đây với má.

Fourth vừa bước vào nhà chính, liền thấy má đang ngồi gần đó, bà vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, ý muốn cậu đến ngồi cùng bà.

-        Má gọi con ạ?

Bà phú hộ gật đầu, âu yếm nhìn đứa con trai út của mình, bàn tay vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của cậu.

-        Fourth, con có muốn tâm sự với má chuyện gì không?

-        Dạ ... không

-        Đôi mắt của con đang phản lại lời nói dối đó.

Fourth lại càng thêm lo sợ, có vẻ, ba má cậu đều đã tường tận mọi chuyện rồi.

-        Má sẽ không thất vọng về con chứ?

-        Sẽ không đâu.

-        Con và Gem ... tụi con thương nhau, không đơn thuần là tình bạn.

Mặc dù bà phú hộ đã biết trước, nhưng khi nghe lời thừa nhận từ cậu Tư vẫn không tránh khỏi nỗi chua xót dâng lên trong lòng. Thậm chí, cậu cũng cảm nhận được sự run rẩy của bàn tay đang xoa mặt cậu.

-        Fourth của má, má đau lòng quá con ơi ... Má phải làm sao đây, liệu cái xã hội này có để hai đứa bình yên như thế này không?

Cậu Tư rưng rưng nước mắt, cậu biết chứ, biết rất rõ là đằng khác, cũng vừa trải qua đấy thôi, dù biết hiện thực khắc nghiệt nhưng cậu chấp nhận đánh đổi để nhận lại cuộc sống hạnh phúc bên người cậu thương, nó đáng giá hơn gấp vạn lần.

-        Má biết không? Con đã đắn đo rất nhiều, cũng như lo lắng về mọi thứ, và con nhận ra rằng, tất cả đều không đáng sợ bằng việc không được bên cạnh Gem. Con thương Gem, thương rất nhiều, và anh ấy cũng vậy.

-        Nên má đừng lo quá sinh bệnh, tụi con còn có ba má, có anh Ba, anh Hai, có cả nhà mình, sợ gì cái nhìn của thiên hạ, con chỉ sợ cuộc đời mãi không thể trọn vẹn mà thôi.

Bà phú hộ lấy tay lau đi những vệt nước mắt hằn trên gò má, vỗ nhẹ lên mu bàn tay con trai, nở nụ cười trấn an.

-        Phải nhỉ? Con trai má tài giỏi mà, sợ gì chứ, phải không?

-        Nào, để con ôm má, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Fourth chồm người sang, ôm lấy đôi vai mảnh khảnh của bà, nhịp tay vỗ nhẹ lên tấm lưng đã trải qua biết bao nắng mưa của cuộc đời, thủ thỉ những lời an ủi tâm hồn mong manh, không sao đâu, sẽ không sao đâu.

Tối hôm ấy, cậu Tư và Gem lại nắm tay nhau, cùng tản bộ trên con đường ở góc làng khuất bóng, ghé thăm bờ sông chất chứa bao kỉ niệm. Họ ngồi cạnh nhau, tay luôn nắm chặt không rời, đôi mắt ngước nhìn lên bầu trời đêm, thu hết vẻ đẹp kiều diễm của sao trời vào tâm trí.

-        Fourth này.

-        Dạ?

-        Liệu anh có phải người hạnh phúc trên thế gian này không?

Cậu Tư bật cười khúc khích, đánh nhẹ vào vai người kia.

-        Gem lại kì lạ nữa rồi, sao lại hỏi em như vậy?

[Geminifourth] • Thầm thươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ