"wooje ơi, chiều tối nay có buổi gặp mặt với đối tác mới, em giúp anh sắp xếp với bên kia về địa điểm cùng thời gian ăn tối cho anh nhé."
"dạ vâng ạ."
nhiều khi em cảm thấy vô cùng may mắn, vì sau mấy năm trời gặp lại, vẫn cái tính hay ghẹo em, nhưng ngoại trừ những lúc đó ra thì trong chuyện công việc, moon hyunjun vẫn còn mười điểm chán. bằng chứng là yên ổn ăn xong bữa cơm trưa thì mọi thứ trong căn phòng của giám đốc cộng em thư kí mới đều chẳng có âm thanh gì ngoài tiếng loạt xoạt của giấy tờ và tiếng gõ bàn phím cơ.
cũng coi như là công việc chính thức đầu tiên sau khi làm thư kí, nên choi wooje rất cẩn thận thông tin cho bên kia và lên lịch vô cùng cụ thể.
vì là lần gặp đầu tiên nên em chọn cho moon hyunjun một bữa tối ở nhà hàng beef steak năm sao cách công ty vài km.
thực ra wooje đã muốn ăn thử ở đó từ lâu, nhưng vì cái tính tiết kiệm nên chưa dám đi lần nào, lần này xem như là ăn ké của công ty đi, tiện thể bào túi tiền của moon hyunjun một chút.
đúng là tưởng tượng đến miếng thịt ngon mềm mọng nước, bụng em nhỏ đã bật ra tiếng ọt ọt khiến hai má em đỏ ửng lên. cũng tại anh tiền bối họ moon kia, khiến em chẳng thể nào yên ổn ăn hết được bữa trưa. hơn nữa bữa sáng còn không ăn, sợ là dạ dày sẽ không chịu nổi mất.
mấy năm không có người giám sát thói quen ăn uống như hồi còn ở đại học, cái tính cẩu thả của choi wooje cứ vậy mà phát tác, khiến em mắc bệnh dạ dày tròn hai năm. nhưng chuyện này ngoài người bạn ở cùng ra thì chẳng ai hay, wooje cũng vì thế mà luôn khư khư lọ thuốc theo bên mình, trừ trường hợp bất đắc dĩ nếu không em cũng không muốn dùng thuốc.
sớm cũng đã tới buổi chiều, ánh hoàng hôn chiếu vào căn phòng qua lớp kính trong suốt khiến con mèo lười choi wooje rất dễ chịu, em khá thích ánh nắng của chiều tà, cũng như đặc biệt ghét mưa, đặc biệt là những cơn mưa mưa dễ cuốn những điều tốt đẹp đi mất.
vừa rảnh tay ngồi suy nghĩ vu vơ thì một bóng người xuất hiện chắn hết những tia nắng trước mặt, wooje giật mình nheo mắt ngước lên nhìn kĩ, bất ngờ bị tấn công bởi khuôn mặt phóng đại của moon hyunjun.
tim giật nảy lên một nhịp, từ bao giờ người kia lại cứ thích làm em đau tim như này vậy? cứ thế sớm muộn cũng phải tìm cách thoát li căn phòng này thôi, không thì em sẽ uổng hết mọi công sức cố gắng trước nay của mình mất.
"gần đến giờ hẹn rồi, em có muốn ngồi xe với anh không?"
"em... em tự đi được..."
"em định đi xe buýt hả em nhỏ?"
"anh... làm sao anh biết?"
choi wooje lắp bắp, ngờ vực có phải người kia có hay không đã theo dõi em từ lúc nào. rõ là anh ta đến chỗ làm trước em mà? mà cái danh xưng kia... cũng quá là dễ nghe rồi.
"vì sao anh biết không quan trọng, quan trọng là ghế phó lái từ giờ sẽ là của em. soạn đồ rồi xuất phát nào. anh xuống trước chờ em."
chẳng chịu nghe em từ chối thêm câu nào, giám đốc moon quay lưng xếp đồ rồi lủi đi trước, bỏ lại một ánh mắt bất lực của em nhỏ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Shortfic - On2eus - Choi Wooje, r u a keyboard?
Fiksi PenggemarMột chiếc fic ooc, lowercase, kể về hành trình theo đuổi lại từ đầu của anh giám đốc moon hyunjun và em bé (sắp là) của anh ta.