chap 2

318 23 0
                                    

Mấy ngày sau đó, Doyoung có một đợt bài tập mới phải làm để nộp trong cuối tuần. Không thích chần chừ lâu, ngay hôm sau được nghỉ cả ngày, cậu nhóc lập tức xốc balo lên, mang theo một đống thứ đi đu deadline.

Hôm nay nhà trường cho câu lạc bộ Truyền thông mượn sân cỏ làm hoạt động ngoài trời, vừa nhiều người lại còn ồn ào, thư viện cuối tuần cũng không mở cửa, Doyoung đành đổi mục tiêu đi ra quán cafe ngồi.

Lúc nhảy lên xe buýt, cậu phát hiện ra mình lại gặp được anh chàng đẹp trai khoa Công nghệ thông tin kia.

Vì cuối tuần nên xe buýt khá vắng, đối phương ngồi sát ở ghế bên trong, đầu tựa vào cửa sổ, dáng vẻ yên tĩnh đang ngủ như lần đầu cậu nhìn thấy. Ánh nắng buổi sáng lúc tám giờ chiếu xuyên qua ô kính trong suốt, càng làm khuôn mặt đẹp trai kia bừng lên sức hấp dẫn lạ kỳ.

Doyoung quyết định đi đến hàng ghế ngay trước đó rồi ngồi xuống.

Cậu định nhổm lên giả vờ lấy đồ trong cặp, muốn lén lút quay đầu ra sau nhìn trộm thử. Báu vật đẹp trai trời ban, không nhìn thì uổng quá! Huống chi đến tận hôm nọ họp ban Phát thanh cậu mới biết người ta còn học cùng trường với mình, trên mình có một khoá, chỉ khác mỗi ngành học.

Thế nhưng cậu lập tức nhận ra người ta đã tỉnh dậy từ lúc nào, cũng đang nhìn lại mình, thậm chí còn nhìn rất chăm chú.

Doyoung thiếu chút đánh rơi chai nước rửa tay khô vừa cầm lên.

Cậu nhóc quyết định ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn trở lại, yên lặng như một em bé, không dám động đậy nhúc nhích gì thêm. Tuy nhiên đi được mười lăm phút, ánh mặt trời bắt đầu chói chang hơn, khiến cậu có muốn cũng không nhịn được.

Doyoung đứng dậy, bắt đầu tháo dây buộc vải màn ngay chỗ ngồi của mình, có điều loay hoay mãi vẫn không gỡ được. Còn đang định bỏ cuộc vì tay cậu dùng nhiều sức bị đau, bỗng có một bàn tay thon dài vươn đến, lấy đi chùm vải một cách nhẹ nhàng, đầu ngón tay và lòng bàn tay mơ hồ lướt qua chỗ mu bàn tay cậu, thuần thục cởi nút buộc vải.

"Lúc nãy ngồi đây bị vướng nên buộc lại hơi chặt để không xổ ra, chuyển chỗ rồi quên mất không tháo trả lại, xin lỗi."

Đây là lần thứ hai Doyoung nghe được người kia nói chuyện với mình.

Giọng nam nhân trưởng thành trầm khàn, ấm áp, còn mang đến cảm giác to lớn, bảo bọc. Lần trước chỉ nói ngắn gọn một câu bốn chữ, lần này câu dài hơn thế nữa, đối phương còn nhẹ nhàng nói từ xin lỗi với cậu. Tuy cả câu nói không có chủ ngữ vị ngữ nào, Doyoung nghe xong vẫn không nhịn được mà hơi run rẩy, bàn tay hạ xuống bấu nhẹ lên thành ghế ngồi. Người kia gỡ xong rèm che thì chu đáo kéo qua chỗ cậu, sau đó lại ngồi ngả ra sau, cũng lấy rèm chỗ mình kéo qua che đi cửa kính, ngả đầu tiếp tục nhắm mắt.

Giờ thì Doyoung không thể xác định được là anh ta có ngủ không, nhưng vẫn ở nguyên tư thế đó nhìn theo người ta, ánh mắt như dính chặt lên khuôn mặt đẹp trai mang nét bình lặng đó, lồng ngực đập mạnh như muốn vỡ trận xông ra ngoài.

Anh ta ngủ thật hay không thì không biết, chỉ biết cậu bắt đầu thấy rung rinh rồi.

Doyoung không phải gay, cậu chỉ thích người cùng giới.

Mashiho từng hỏi vậy mày có thích các bạn nữ không, Doyoung vẫn gật đầu. Nhưng bản thân cậu hiểu rõ thích này chỉ dừng ở việc có cảm tình tốt với đối phương, muốn phát triển xa thêm là điều hoàn toàn không có khả năng.

Còn nhớ hồi đầu năm hai, cậu chàng này thẳng thừng từ chối một màn tỏ tình công khai hoành tráng của nữ sinh lớn hơn một khoá, học khác ngành. Từ đó trở đi, Takata Mashiho và cậu bạn khác khoa Hamada Asahi giống như radar tần số cao, bắt được sóng từ tình cảm nào sẽ chặt đứt không thương tiếc, ra sức khuyên người ta quay đầu là bờ. Có người đương nhiên yếu bóng vía bỏ cuộc ngay, còn những người dứt khoát không tin lập tức được chiêm ngưỡng khoảnh khắc lịch sử kia, thế là cũng dứt áo ra đi không lời từ biệt.

Doyoung làm sao mà không biết được mấy chuyện này. Thế nhưng bản thân cậu thấy cũng không có vấn đề gì, bởi cuộc đời cậu đã chứng kiến quá đủ những mảnh chuyện tình bi lụy sướt mướt trong suốt hai chục năm qua. Nói mất niềm tin vào tình yêu thì không đúng, nhưng nói cậu khó tính cũng không hẳn. Mashiho miêu tả kiểu cảm xúc mâu thuẫn này của cậu thành:

"Cũng muốn có được tình yêu đích thực ngọt ngào như bao người, nhưng chung quy chỉ là do nỗi sợ và sự chán chường vào hiện tại mà thôi."

Doyoung gật gù, cảm thấy đây có vẻ là miêu tả đúng nhất rồi, đăm chiêu suy nghĩ đến độ không nhận ra Mashiho đã thó mất trái dâu trên miệng cốc sinh tố từ khi nào. (Rất may sau đó cu cậu vẫn toàn mạng và không bị Kìm Doyoung đánh)

Doyoung nằm đập đầu lia lịa vào gối trên giường ở nhà, cảm thấy nhịp tim mình vẫn luôn bị mất kiểm soát mỗi lần nghĩ đến người kia. Sáng nay lúc trên xe buýt, anh trai kia xuống ở một trạm ngay trước cửa một công ty phần mềm trong quận trung tâm thành phố. Doyoung nhớ ra nếu chiếu theo tuổi tác thì đối phương đã năm tư rồi, hiện giờ đang đi làm cũng không có gì lạ.

Cái lạ ở đây là cậu lại xuống theo người ta?

Đích của Doyoung nếu đúng chỗ cũng phải ít nhất năm trạm nữa mới đến được quán cafe quen thuộc. Đó là quán mà cậu được Mashiho và Asahi dẫn tới trong hè năm nhất, cũng nằm ở trong quận trung tâm. Kết quả hai đứa kia là người giới thiệu thì mất hút, còn cậu thì lui tới còn nhiều hơn chúng nó. Dần dần quán cafe đó trở thành nơi yêu thích của Doyoung trong suốt năm hai vừa qua và năm ba này.

Khoé mắt vừa nhìn thấy đối phương đứng dậy đã hấp tấp đi theo, đứng ngay sau lưng người ta. Trên người anh trai này có mùi thơm thơm rất lạ, không giống mùi nước xả vải thông thường, giống như mùi cơ thể cùng hòa với mùi hoá chất cho ra cái hương lạ kỳ như vậy. Nhưng dù có là mùi gì đi nữa, thì đến khi cậu tỉnh táo lại đã phát hiện ra mình xuống trạm theo từ khi nào.

Lúc ấy cậu ngại đến mức chỉ muốn đào hố chỗ cái cột của trạm chờ rồi chui xuống trốn.

Để chữa ngượng, cậu quyết định rút điện thoại ra, giả vờ nhắn tin cho bạn nhưng thực chất là lên Google Maps tìm xem gần đây có quán nào cậu có thể ngồi tạm không. Con người cứng đầu cứng cổ như Kim Doyoung, cuối cùng hôm ấy chỉ vì một phút dại trai mà sẵn lòng đi một quán cafe lạ hoắc ở một chỗ cũng lạ hoắc để đi đu deadline.

Sau này kể lại, Mashiho đã cười vào mặt cậu rất lâu, lần đó thì nó chính thức bị cậu đánh không thương tiếc.

Ấy thế mà quay qua quay lại mất một lúc, Doyoung phát hiện ra đối phương đã đi đâu mất dạng.

Không còn người bên cạnh, tâm trạng cậu đột nhiên chùng xuống quá nửa, lại đổi ý bắt xe đi tiếp đến chỗ quen thuộc để ngồi, không còn muốn ở lại cái chốn xa lạ này.

hwando | xe buýt Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ