Đến khi Doyoung tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, đồng hồ đã chỉ gần ba giờ chiều.
Trong phòng tối om, có lẽ do tắt hết đèn. Rèm cửa trong phòng là kiểu đặc trưng ở các văn phòng công ty, là loại rèm chớp dài kéo từ trần phòng đến gần mặt đất. Gió thổi ra từ điều hòa khá mạnh, làm tấm chớp khẽ đung đưa. Ánh sáng chói chang từ mặt trời chiếu rọi vào từ bên ngoài thành từng tia sáng lên nền nhà.
Doyoung cúi đầu nhìn cái chăn trên người, sờ lần một lúc thấy được cái gối kê đầu. Cậu mệt mỏi xoa xoa thái dương. Ngủ trưa lâu trong phòng lạnh không phải lựa chọn hay, vì cậu dễ rơi vào giấc ngủ sâu, sau đó mỗi lần tỉnh dậy cậu sẽ cực kỳ nhức đầu, giống như bị choáng, chạm vào trán còn có cảm giác như lên cơn sốt mặc dù không phải.
Điện thoại để trên bàn trà bất ngờ sáng lên. Chỉ nghĩ anh Junghwan đem đến để đây cho mình, cậu uể oải vươn người cầm lấy, là cuộc gọi đến từ Mashiho.
"Nghe."
Mashiho nhíu mày. "Giọng khàn vậy?"
"Vừa ngủ dậy. Có gì thì nói nhanh lên." Doyoung cũng nhăn mặt.
"Nãy gọi cho mày không được. Nghe tin nhắn thoại chưa?"
"Mới mở mắt ra luôn đấy?"
"Rồi rồi, đại khái thì chiều nay tao với anh Junkyu, Asahi và Jaehyuk muốn gặp mày ở quán cũ, nói cho xong về chuyện crush của mày."
Doyoung cảm thấy đầu mình càng lúc càng nhức như búa bổ.
"Không phải đã nói là không bàn nữa rồi sao? Tụi bây sao vậy?"
Mashiho bên kia cũng chỉ hận không thể nhào đến lắc Doyoung cho tỉnh ngay lúc này. "Nói chung tao không biết, sáu giờ chiều nay, bốn đứa bọn này ngồi đợi ở quán cũ, nhất định phải ta gặp, không gặp hôm sau tao sẽ lên bẻ cổ lại mày!"
Không muốn nghe thằng bạn lải nhải bên tai nữa, Doyoung dứt khoát cúp máy. Cơn đau đầu choáng váng do thiếu máu lên não kèm với sự nhức nhối hai bên thái dương làm nước mắt sinh lý chảy ra. Doyoung đột nhiên nghĩ đến Junghwan, thế là lúc này nước mắt sinh lý biến thành nước mắt cảm xúc luôn.
Quỷ tha ma bắt Takata Mashiho, nhắc tới làm gì cho thêm sầu cái đời khốn khổ này!
Nếu nói Doyoung chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ bày tỏ với Junghwan thì không đúng, nhưng nói cậu sẽ mạnh dạn thể hiện tình cảm với anh bất chấp người anh đơn phương là ai đi nữa cũng không hoàn toàn chính xác.
Từ bé đến lớn, Doyoung chưa từng rơi vào tình cảm với ai sâu đậm thế này. Lúc bắt đầu chưa có sự tiếp xúc nào, cho đến hiện tại đã được cùng ngồi chung, đi chung xe, trò chuyện nhiều thứ trên trời dưới đất, chỉ số dũng khí của cậu vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh.
Doyoung từng nghĩ, biết trước rơi vào tình yêu mà bế tắc như thế, ngày hôm ấy cậu nhất quyết sẽ không phóng ra bến xe buýt, không cởi áo khoác, không nghe điện thoại của con chuột kia, cũng sẽ cúp tiết ngủ luôn ở nhà từ đầu chứ không cố đấm ăn xôi chạy lấy chạy để như vậy nữa.
Vạn sự khởi đầu cũng chỉ là do cú điện thoại của Mashiho, do cái áo khoác của cậu, và do chuyến xe buýt kia.
Doyoung nằm gục trở lại trên ghế sofa, nước mắt chưa ngừng chảy. Giờ cậu mới hiểu vì sao Mashiho khóc nhiều đến vô lý như vậy trước khi nó và anh Junkyu quen nhau.
BẠN ĐANG ĐỌC
hwando | xe buýt
Fanfictionchuyển ver đã có sự cho phép của author author: @hallidayjonas