Lần nữa tỉnh dậy, vẫn là ngôi nhà đấy. Jimin đã ước mọi thứ chỉ là một giấc mơ.
Lần này thì cậu lại không vội vàng như trước. Thư thả nhìn quanh ngôi nhà.
Nó thật chả có gì đáng để ý ngoài ảnh một người phụ nữ trung niên. Nhìn nàng trông có nét giống người kia, cậu liền đoán quan hệ của hai người. Quay lại phía sau có ghi một dòng chữ "Min Haneul". Nhìn sang bên cạnh có một quyển vở ghi chép cũ kĩ.
"Cậu biết chữ không?" Người chủ nhà đứng dựa ở cửa, nhìn jimin
"Tất nhiên là có rồi." Jimin còn muốn tự hào nói rằng không những vậy cậu học rất giỏi. Tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng bậc nhất Hàn Quốc, có thể nói thông thạo bốn thứ tiếng và hơn nữa sắp thừa kế một tập đoàn lớn. Nhưng nghĩ lại thì nói với người kia cũng chẳng để làm gì.
"Cậu đọc được chữ ở bìa chứ?"
"Tặng con Min Yoongi?"
"Đó là tên tôi."
"Thật giống tên con gái đấy."
Yoongi không nói gì, quay đi ra phía ngoài.
Jimin đặt quyển vở lại chỗ cũ rồi đi theo.
Thấy anh ngồi ở sân làm việc, cậu cũng ngồi xuống bên cạnh hỏi thăm.
"Anh biết nói, cũng không bị điếc. Vậy tại sao hôm qua không nói chuyện với tôi?
Yoongi chuyên chú vào việc, miệng trả lời nhưng cũng không nhìn lên. "Lâu rồi không gặp con người, có đôi chút không quen."
"Anh ở đây chỉ có một mình sao?"
"Đúng."
"Vậy có cách nào để liên lạc với đất liền không? Tôi cần trở về nhà."
"Chẳng có đâu. Đây là hòn đảo hoang. Chả ai biết đến nó. Tôi đã ở đây suốt cuộc đời cũng chưa thấy một người lạ nào đến. Cậu là người đầu tiên."
Lời anh nói giống như đang vả mạnh vào mặt cậu.
"Không thể nào? Làm sao như vậy được?"
"Tôi không nói dối cậu."
"Phải có cách nào khác chứ?"
"Tôi không thử tìm cách. Nhưng nhìn xem, vốn dĩ làm gì có khả năng đâu?"
Jimin chẳng tin được lời anh nói. Đường đường là một thiếu gia của tập đoàn lớn, muốn cái gì chỉ phải nói là sẽ có ngay. Nhưng hiện tại thì chẳng khác gì con cá bị mắc cạn. Chẳng nhẽ cậu phải ở đây suốt phần đời còn lại sao.
Nhìn jimin im lặng, Yoongi biết được chắc hẳn cậu bất ngờ lắm. Nhưng biết làm thế nào được.
"Cậu chưa nói cho tôi tên của cậu?"
"À. Tôi tên là park jimin."
"Ừ." Yoongi không hỏi gì hơn.
Anh bắt đầu làm những công việc hàng ngày. Mặc kệ jimin thì vẫn mãi ngồi đó.
Cậu cảm thấy bế tắc hơn bao giờ hết. Chẳng hiểu sao ông trời cứu sống cậu rồi lại đưa cậu đến cái nơi khỉ ho cò gáy này. Đã vậy chẳng tý hy vọng rời khỏi. Đúng là trò đùa của cuộc đời.