chương 1

254 11 0
                                    

Mặn.

Cậu có thể cảm thấy vị mặn đang tràn trề trong cổ họng của mình.

Sự mặn chát này liệu có phải hương vị của cái chết?

Jimin trừng mở mắt thức tỉnh.

Vậy là cậu chưa chết? Biển cả vẫn nhân từ với con người như vậy sao?

Thế nơi đây là chỗ nào vậy?

Một căn nhà cho là cổ xưa nếu không muốn nói là rách nát. Nhưng bù lại một cái rất sạch sẽ.

Cậu được người dân cứu sống sao?

Bây giờ là thế kỉ bao nhiêu rồi, tại sao lại có một ngôi nhà cổ hủ đến vậy? Mọi đồ đạc đều thuộc về xu hướng của người nghèo khổ hai mươi năm về trước.

Chẳng nhẽ người cứu cậu là một người nghèo thích chơi đồ cổ sao? Tuy cái gì cũng đơn sơ nhưng được giữ gìn lau chùi rất cẩn thận, nhìn qua cũng thấy được sự quý trọng của người chủ với mọi thứ ở căn nhà tồi tàn này.

Nhưng người đó đang ở đâu vậy nhỉ?

Trong đầu park jimin liên tục đặt ra câu hỏi. Có thể nước biển làm khơi dậy sự tò mò của con người.

Jimin đứng lên, rời khỏi chiếc giường gỗ cũ kĩ.

Bước ra khỏi cửa, cậu rùng mình khi cảnh vật trước mặt là một bãi biển. Vậy là hiện tại cậu đang sống ở một nhà người nông dân vùng biển?

Cậu nhìn thấy bộ quần áo của mình lúc gặp nạn được phơi trên rào, có vẻ người kia đã giặt nó giúp cậu.

Nói đến quần áo thì cậu mới để ý lại bộ quần áo mình đang mặc. Trông nó thật sự xấu xí. Chất vải đũi rất thô. Nhìn vào đường may thiếu tinh tế, cậu đoán được bộ này chắc được may bằng tay. Chẳng nhẽ người cứu cậu nghèo đến nỗi không có một bộ quần áo cho cậu nên phải tự may sao?

Đưa mắt nhìn xung quanh, cậu phát hiện phía đằng xa có một bóng người ở ngoài biển. Vì quá xa nên cậu không nhìn được người kia đang làm gì.

Đi dần ra phía đó, mọi thứ hiện ra rõ ràng hơn. Hóa ra là một người con trai đang gỡ lưới.

Nhìn qua thấy người này có vẻ trạc tuổi cậu, một người trẻ tuổi. Có điều khung người đều thấp bé hơn cậu. Người kia chăm chú làm việc đến nỗi không nhận ra cậu đang tiến về phía mình.

Jimin lên tiếng. "Umm. Làm ơn có thể cho tôi hỏi được không?"

Người kia giật mình, anh túm lấy con dao dưới đất hoảng hốt chĩa về phía cậu.

Jimin giơ hai tay lên để chứng minh cậu sẽ không làm gì.

"Whoa whoa whoa. Tôi chỉ muốn hỏi thôi mà."

Anh không đáp lại, tay vẫn chĩa dao về cậu.

"Được rồi. Tôi hỏi xong sẽ đi ngay. Anh có thể cho tôi biết chủ nhân của căn nhà kia là ai không? Tôi bị gặp nạn, có vẻ người chủ căn nhà đó đã cứu giúp tôi."

Anh thôi chĩa con dao về phía cậu, nhưng vẫn giữ sự im lặng tuyệt đối, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người cậu.

Jimin cảm thấy người này có vẻ không có ý định trả lời thắc mắc của cậu. Nhanh chóng mở lời rời khỏi, trả lại không khí vốn có cho người kia.

ᴍɪɴɢᴀ ʜᴏ̀ɴ ᴆᴀ̉ᴏ ɴᴇ̂ɴ ʟᴀ̃ɴɢ ǫᴜᴇ̂ɴNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ