Tác giả: Hạnh Tử Phì Thời | Dịch: Hạ Chí
Sau sự kiện ấy, tôi luôn phát giác ánh mắt Cố Tử An nhìn mình có gì đó là lạ.
Lạ ở đâu thì tôi không nói được.
Mùa thu đến, các quan được lệnh tham gia đợt săn bắn mùa thu cùng hoàng đế. Hoàng đế vô tình gặp sói, Cố Tử An hộ giá nên bất cẩn bị thương.
Là một đồng liêu biết nhìn xa trông rộng, tất nhiên tôi phải ngay lập tức xuống ngựa đỡ hắn, "Cố Tướng quân có bị thương ở đâu không?"
Hắn có vẻ mất tự nhiên, vùng vằng muốn tự đứng dậy, "Ta không sao."
Tôi quan sát hắn một lượt, thấy ống quần dính máu là biết hắn đang giả vờ mạnh mẽ. Bạn thấy đấy, nam nhi nào chẳng vậy, không bao giờ chịu thừa nhận mình cũng có lúc yếu đuối.
Có điều, tôi là một đồng liêu rất tâm lý, thế nên tôi đề nghị: "Nào Cố Tướng quân, để ta băng bó sơ qua cho huynh."
"Không cần."
"Ôi chao, Cố Tướng quân khách sáo làm gì. Ngày nhỏ ta sống ở trên núi, băng bó giỏi cực kỳ..."
"Không cần thật."
"Cần!"
Tôi xô ngã hắn rồi vén vạt áo ra...
Ặc, hắn bị thương ở đùi.
Vết thương nhuốm màu đỏ sậm, còn chân thì... trắng nõn!
Tôi nhìn chằm chằm vết thương của hắn, mặt hắn bỗng dưng đỏ bừng.
Tôi cũng hơi nóng má, nhưng đã đến nước này, tôi đành phải mặt dày xé một mảnh áo trong để băng bó vết thương.
"Chúng ta đều là nam nhi, huynh sợ gì chứ?"
Cố Tử An không trả lời, hình như hắn đang vô cùng ngại.
Tôi đành phải chuyển chủ đề để xua tan bầu không khí kỳ lạ, "Cố Tướng quân này..."
"Chân của huynh trắng quá!"
Mắt Cố Tử An sắc như dao, hắn muốn móc mắt tôi!
"..." Cố Tử An đẩy tôi ra, vội vàng khép vạt áo lại, định tự đứng dậy.
Nhưng mà cái bàn tay đẩy tôi kia, nó đẩy đúng ngực của tôi...
Hắn đẩy ngực của tôi đó!
Tôi chết điếng, hình như bàn tay của Cố Tử An cũng khựng lại. Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt quái đản, sau cùng chỉ buông câu: "Phiền Tống đại nhân tránh xa ta ra."
Ờ...
Tôi không biết Cố Tử An có nhận ra gì không, hay hắn thật sự là đoạn tụ?
Trong khi tôi trái lo phải nghĩ đến rụng cả tóc, cái tên Tiêu Ngôn đã giúp tôi chặn đứng phiền muộn bằng câu: "A Từ, hãy giúp ta."
BẠN ĐANG ĐỌC
(Dịch) Tướng quân lại đào mộ tôi rồi - Hạnh Tử Phì Thời
Любовные романыSau mười năm nằm dưới đất, nắp quan tài của ta đột nhiên bị cạy. Ta chưa kịp định hình, đôi bàn tay thon dài của người đào mộ đã đưa xuống. Ngón tay ấm áp sờ mặt ta, lướt qua xương bả vai, sau đó chạm vào xương sườn. Lâu lắm rồi ta mới biết mùi ngại...