Tác giả: Hạnh Tử Phì Thời | Dịch: Hạ Chí
Tôi không biết chuyện cải cách sẽ bị gác lại đến khi nào. Sau khi nghĩ thoáng hơn, tôi đoán do mình cấp tiến quá.
Hoàng đế đang trong cơn nguy kịch nên hắn ta không có tâm trạng bàn đến chuyện ấy.
Sau đó hoàng đế băng hà, Tiêu Ngôn lên ngôi. Tất cả quan viên để tang bảy ngày, được nghỉ bảy ngày.
Mặc dù tôi bận thay phiên đến Thái Miếu trực, song cũng bận suy nghĩ về cải cách khoa cử. Nghĩ xem chọn nơi xây trường ở đâu, chọn phu tử nào? Trả bao nhiêu lương cho bộ Hộ? Rồi thì làm sao để giúp con gái được cho phép đi học? Tôi dự trù tất cả phương án đã gặp phải hoặc sẽ gặp phải.
Hôm ấy, đến lượt tôi túc trực bên linh cữu ở Thái Miếu. Trong khi tôi đang ngủ gà ngủ gật, Lưu Ngự sử quỳ bên cạnh bỗng nhìn tôi chằm chằm.
Tôi lau nước dãi, nheo mắt hỏi: "Lưu huynh nhìn chằm chằm bản quan làm gì?"
Lưu Ngự sử luôn pha trò cùng tôi có biểu cảm rất kỳ lạ, hắn ta nói: "Trước đây không nhận ra, nay mới thấy Tống huynh còn đẹp hơn cả hoa khôi của Dẫn Phong Lâu."
Tôi nhướng mày, cười, "Đã khen đẹp ở đây thì phải kể đến Lưu huynh mặc đồ tang cũng có tướng phong lưu hệt Phan An."
Tôi và hắn khen nhau lên tít tận mây xanh. Rời khỏi Thái Miếu, chẳng ngờ tôi giẫm hụt.
Thấy tôi sắp ngã xuống bậc thang, Lưu Ngự sử nhanh tay định kéo tôi lại.
Tôi tránh tị hiềm theo bản năng nên né hắn ta. Lúc Lưu Ngự sử với tay, tôi dịch nhanh cái eo và rồi ngã thẳng xuống dưới.
Nhưng chưa kịp ngã thì một cánh tay ngập tràn sức mạnh đã đỡ lưng tôi.
Tôi kinh ngạc ngoảnh lại thì thấy Cố Tử An. Tôi ngây người nhìn hắn.
Hắn không nhìn tôi, chỉ đỡ tôi đứng thẳng rồi buông tay, quay phắt đi để lại mỗi bóng lưng đón gió.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Dịch) Tướng quân lại đào mộ tôi rồi - Hạnh Tử Phì Thời
RomanceSau mười năm nằm dưới đất, nắp quan tài của ta đột nhiên bị cạy. Ta chưa kịp định hình, đôi bàn tay thon dài của người đào mộ đã đưa xuống. Ngón tay ấm áp sờ mặt ta, lướt qua xương bả vai, sau đó chạm vào xương sườn. Lâu lắm rồi ta mới biết mùi ngại...