Chương 8: Mục tiêu sống

256 14 0
                                    

Tác giả: Hạnh Tử Phì Thời | Dịch: Hạ Chí

Tiêu Ngôn đã quan tâm Tốc Tốc như thế, tôi đành phải xả thân cứu bạn thôi.

Nhận được thiệp mời của Tốc Tốc, hôm ấy, tôi thay đồ nữ đến Bát Giác Lâu ở Thành Tây.

Tốc Tốc đã đợi tôi được một lúc, khoảnh khắc tôi vén rèm bước vào, nàng ấy trợn tròn mắt nhìn tôi, mãi mới ngập ngừng hỏi: "Cô nương là... Tống đại nhân?"

Tôi mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy."

Tốc Tốc ngạc nhiên quan sát tôi một lượt, nhưng rồi lại buồn thêm. Nàng ấy dè dặt hỏi: "Tống Thượng thư là nữ nhi lại hết lòng hết dạ, mạo hiểm làm quan chỉ vì... Tiêu Ngôn?"

Tôi nhấp miệng trà, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn về dãy núi xanh ngát ở đằng xa, thản nhiên đáp: "Đúng, mà cũng không đúng."

Tôi không nói dối Tốc Tốc.

Từ ngày nhỏ, tôi đã thề phải hoàn thành mục tiêu sống của kiếp này: Đỗ đạt và làm quan.

Tôi mạo hiểm làm quan chỉ vì niệm tình đồng môn với Tiêu Ngôn, cũng vì muốn sư phụ được nở mày nở mặt.

Tâm sự chân thành của tôi đã giúp Tốc Tốc yên lòng. Trước khi ra về, đôi mắt của nàng ấy sáng long lanh. Con gái mười sáu tuổi đúng là thể hiện hết cảm xúc trên gương mặt.

Sau khi Tốc Tốc ra về, tôi tiếp tục thưởng trà trong gian phòng. Vừa uống vừa nghĩ về chuyện mình đã mười tám tuổi, vẫn cần rất nhiều năm nữa mới trở thành đại thần dưới một người trên vạn người, mới bước lên đỉnh cao nhân sinh.

Nào ngờ trà vừa nhuận miệng, đại sảnh bên ngoài huyên náo hẳn lên. Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc vọng từ ngoài vào: "Khuynh Từ huynh có ở đó không? Khuynh Từ huynh đi đâu rồi nhỉ? Rõ ràng ta mới thấy Khuynh Từ huynh vào gian này mà?"

Trời đất! Là Lưu Ngự sử, bạn rượu của tôi.

Như bình thường, tôi sẽ đối ẩm ba chung rượu với hắn ta rồi ngâm một câu thơ u buồn.

Nhưng hiện giờ, tôi liếc qua đồ nữ mà mình đang mặc, liên tục than "Chết cha rồi!".

Tôi hoảng hốt hất văng chén trà, chạy một mạch đến bên cửa sổ.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, có giọng nói lạnh lùng khác vang lên ngoài gian phòng: "Đây là gian của ta, có chắc là Lưu đại nhân muốn vào uống cùng không?"

...

Lúc Cố Tử An mở cửa đi vào, tôi đang thò chân ra ngoài chuẩn bị nhảy xuống. Nhưng mà chớp mắt, hắn đã nhanh tay giữ chặt tôi.

Tôi chưa kịp nhảy, chỉ có một chiếc hài rơi xuống đất.

Tôi xoay cần cổ cứng nhắc, nhìn thẳng vào mắt Cố Tử An...

Chết tiệt, chết cha tôi rồi!

(Dịch) Tướng quân lại đào mộ tôi rồi - Hạnh Tử Phì ThờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ