Tác giả: Hạnh Tử Phì Thời | Dịch: Hạ Chí
Cố Tử An tin rằng tôi là nam.
Dù có nhìn thấy tôi mặc đồ nữ thì hắn vẫn tin tôi là nam. Rõ ràng tôi đã lo lắng thái quá.
Tảng đá đè nặng trong lòng đã biến mất, cùng với đó tôi còn thấy buồn cười và giận nhẹ.
Rốt cuộc do mắt của Cố Tử An có vấn đề hay do tướng mạo của tôi có vấn đề?
Trở về phủ, tôi soi gương ngắm mình rất lâu nhưng vẫn không có câu trả lời.
Đã thế thì tôi dẹp luôn, thôi vậy, tôi vẫn làm quan, dốc lòng vì triều đình.
*
Nhân sinh như một giấc mơ, thoắt cái thời gian đã trôi qua.
Năm mười chín tuổi, tôi trở thành Thượng thư trẻ nhất trong triều.
Chắc do người có sự nghiệp luôn cuốn hút, thế nên tôi bị một công chúa để mắt đến.
Công chúa ấy rất ngang ngược. Dù đã biết biệt danh của tôi là Tống đoạn tụ vẫn không chịu lùi bước. Trái lại, nàng ta còn tuyên bố: Phải bẻ thẳng tôi!
Công chúa theo đuổi tôi vô cùng ghê gớm, mà tôi đã gặp người thì chẳng thể đi đường vòng.
Không ngờ, sau đó nàng ta dùng cả chiêu mạnh. Trong thọ yến của hoàng đế, nàng ta bỏ xuân dược vào rượu của tôi. Mặc dù tôi còn chút sức lực nhưng vẫn không thể cưỡng lại được tác dụng quá đỗi mạnh của thuốc.
Nàng ta đưa tôi về phủ công chúa, tôi không có sức kháng cự, chỉ biết gào khản cổ: "Cứu với, người đâu, công... công chúa bắt cóc quan viên!"
Công chúa cười khẩy, "Tống Thượng thư có gọi rách họng cũng không ai đến đâu. Hãy ngoan ngoãn làm phò mã của bổn cung, bổn cung hứa cho chàng vinh hoa phú quý."
Công chúa rất tự tin, nhưng tự tin thái quá chính là lúc thất bại đến. Nàng ta không ngờ tôi đã gọi được Cố Tử An tới.
Tôi trúng xuân dược mơ mơ màng màng, nhìn thấy Cố Tử An mà như trông thấy cứu tinh.
Công chúa chặn trước người tôi, chặn cứu tinh của tôi lại. Nàng ta hống hách nói: "Cố đại nhân, bổn cung nói ngắn gọn thôi. Tống Thượng thư là người của bổn cung, ngươi cũng dám cướp ư?"
Cố Tử An đi lướt qua nàng ta, kéo xệch tôi về phía hắn, "Tống Thượng thư là mệnh quan triều đình, không thuộc về bất cứ ai."
Lần đầu tiên tôi thấy Cố Tử An ngầu bá cháy.
Trên đường rời khỏi hoàng cung, Cố Tử An để mặc cho tôi dựa vào hắn, cũng để mặc cho tôi bổ nhào vào lòng hắn.
Mùi cơ thể hắn thơm vô cùng, giúp tôi lấy lại chút tỉnh táo.
Nhưng mà sau khi lên xe ngựa, chẳng hay xe ngựa chạy ngang qua đâu mà có làn gió đêm mát lành len vào trong xe. Không khí trong xe ngợp mùi hoa tường vi, cuồng quay như xoáy nước không đáy.
Bàn tay nóng ran của tôi bất chợt lay người bên cạnh, "Cố Tướng quân, huynh có thấy nóng không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
(Dịch) Tướng quân lại đào mộ tôi rồi - Hạnh Tử Phì Thời
RomansaSau mười năm nằm dưới đất, nắp quan tài của ta đột nhiên bị cạy. Ta chưa kịp định hình, đôi bàn tay thon dài của người đào mộ đã đưa xuống. Ngón tay ấm áp sờ mặt ta, lướt qua xương bả vai, sau đó chạm vào xương sườn. Lâu lắm rồi ta mới biết mùi ngại...