Chap 17: Quá khứ

287 38 17
                                    

[RENG RENG]

Tiếng chuông ra về vừa vang lên được vài giây, ngay cả giáo viên còn chưa kịp phản ứng thì cả lớp đã không còn ai thấy bóng dáng Nazi đâu nữa. USA vừa mở mắt ra sau giấc ngủ dài vài tiết học thì nhìn thấy Nazi dùng tốc độ ngang ngửa hắn lướt qua kèm theo một cơn gió.

Mọi người trong lớp sau khi chứng kiến cảnh này chỉ có đúng một biểu cảm, hoang mang tột độ. Cái gì xảy ra vậy?!

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi Nazi làm thế nào dọn dẹp mọi thứ rồi tốc biến khỏi lớp hay vậy.

- Các em về đi.

UK lên tiếng nói sau ít phút xử lý thông tin, sự hoang mang dần chấm dứt thay vào đó là sự náo nhiệt của học sinh khi được thoát khỏi những giờ học hại não. Các thành viên dần dần ra về, phòng học bắt đầu trở nên thưa thớt.

Lúc mọi người đều đã về hết thì USA vẫn còn nằm trên bàn ngáp dài ngáp ngắn, mắt chảy ra vài giọt nước do buồn ngủ nhưng vì hắn đeo kính nên không nhìn thấy.

- Con định khi nào mới về?

UK quá bất lực vì phải chờ đợi con trai tỉnh ngủ. Người còn rất nhiều chuyện phải làm, tại sao người phải chờ đứa nhóc lớn xác này chứ.

- Năm phút nữa!

Hắn uể ỏi nói, mặt úp xuống bàn với ý định ngủ tiếp thêm vài tiếng.

UK chịu hết nổi rồi, kiên nhẫn của người dù có nhiều đến cách mấy cũng không đợi nổi hắn. Người không phải thánh. Đang định đứng lên đi về thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy thằng con trai lúc nãy còn nằm dài trên bàn bây giờ đã tươi tỉnh đứng trước mặt khiến người giật thót.

- Sao không ngủ nữa?

Người cố giữ bản thân bình tĩnh để không hét lên.

- Về với cha!

Hắn cười tươi nói với người. Cả hai sánh đôi bước ra khỏi trường và leo lên con xe đắt đỏ của người đi về nhà.

Bóng người trong trường dần thưa thớt hơn. Cho đến khi mọi người đã về hết thì vẫn có một căn phòng còn sáng đèn.

_____________

- Soviet!

Nazi lao vào phòng làm việc của USSR và ôm chặt lấy ngài. Trông gã vô cùng vui vẻ, không giống dáng vẻ chán nản khi học trong lớp chút nào.

- Buổi học thế nào?

Ngài hỏi han gã, tay vén vài sợi tóc dính trên trán gã qua mang tai.

- Không có gì thú vị. Thích ở với ngươi hơn.

Gã vùi mặt vào ngực ngài mà nói.

- Ngoan. Ta còn việc.

Dù nói vậy nhưng ngài không hề có ý định đẩy gã ra khỏi người mình để tiếp tục làm việc.

- Ngươi cứ làm đi. Ta không phá đâu.

Gã hoàn toàn đu lên người ngài, muốn gỡ ra cũng không gỡ được.

[Countryhumans] Anh và em.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ