Chap 8: Nỗi sợ

431 54 13
                                    

USA bây giờ đang nằm lăn qua lăn lại trên giường bệnh mặc cho tất cả những người khác kể cả Canada, em trai hắn, đều đã về hết khiến WHO muốn tan làm sớm bất mãn không nói nên lời.

- Tại sao em không về đi?

WHO đau khổ nói, ý muốn đuổi khéo hắn về nhà rõ ràng trong câu nói nhưng hắn cố chấp không hiểu. 

Dù sao thì về nhà, hắn sẽ được lăn lộn trên chiếc giường rộng lớn của mình chứ không phải cái giường nhỏ trong phòng bệnh, hắn sẽ nhận được sự chăm sóc y tế, do cha hắn cung cấp, tốt hơn nhiều so với ở đây. Hắn ăn bám ở đây có ích lợi gì đâu.

- Ta không muốn về!

Hắn úp mặt vào gối, ai oán lên tiếng.

- Lý do?

WHO rất muốn lao vào đấm cho hắn mấy phát nhưng vì miếng cơm manh áo nên đành nhịn xuống cục tức trong lòng xuống. Đám nhà giàu quả nhiên không bao giờ nói lý lẽ.

- Muốn cha ta tới!

Hắn nói như một đứa trẻ đang giận dỗi. 

Nhưng điều này cũng đã giúp WHO nghĩ ra một sáng kiến có thể cứu rỗi cả buổi chiều của mình. Chạy vụt ra ngoài làm gì đó sau đấy lại quay trở lại phòng và nói.

- Sắp đến rồi! Yên tâm.

Chẳng biết USA có hiểu WHO nói gì không nhưng khuôn mặt đang úp trong gối lại kéo lên một nụ cười ranh ma. Vẻ trẻ con được thể hiện qua giọng nói hoàn toàn không ăn khớp chút nào với gương mặt ranh mãnh của hắn lúc này.

Hắn nằm chờ khoảng năm phút thì cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra cùng với đó là một giọng nói đầy lo lắng cất lên.

- Ame! Con có sao không?!

UK vội vã bước đến chiếc giường USA đang nằm để kiểm tra, dáng vẻ ôn nhu thường thấy nay được thay bằng vẻ lo lắng tột độ khi đứa con trai yêu quý gặp chuyện.

Vừa nãy nghe WHO gọi điện thông báo là USA vi phạm quy định trong ngày kiểm tra nên bị phạt và bây giờ đang nằm trên giường bệnh thì UK đã ngay lập tức vứt hết công việc qua một bên để chạy thẳng tới đây. USA chỉ cần có một vết xước thì người đã lo ngược lo xuôi rồi huống gì là bị phạt nặng như thế này.

- Con sợ~

Hắn vô cùng thành thạo mà làm ra bộ dáng đáng thương và uất ức của đứa trẻ vừa bị ăn hiếp. WHO vừa nhìn là đã biết hắn diễn vậy mà UK thật sự nghĩ là USA đang sợ thật.

- "Ngươi giỏi nhìn thấu nội tâm người khác lắm mà UK! Sao hôm nay lại không nhìn ra con trai ngươi diễn vậy!?"

WHO vừa nhìn USA đang ôm chặt lấy UK vừa hoang mang nghĩ.

- Được rồi được rồi. Bình tĩnh nào. 

UK xoa đầu cậu con trai để an ủi hắn. Người đâu biết hắn đang vùi mặt vào eo người và câu lên nụ cười gian xảo, chỉ có mỗi WHO thấy thôi nhưng vì đồng tiền lương ít ỏi phải đành ngậm chặt miệng, giả vờ như mình không thấy gì.

- Về nhà nào Ame.

UK dịu dàng kéo hắn đứng dậy, hành động nhẹ nhàng như thể người đang sợ bản thân sẽ làm vỡ một thứ gì đó quý giá. Lời đồn quả không sai, USA được cha hắn nâng như nâng trứng hứng như hứng, độ cưng chiều chỉ có hơn chứ không có bằng USSR và mười mấy người anh nhà Bạch Dương cưng 'Russia'.

[Countryhumans] Anh và em.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ