Nỗi buồn

3.6K 320 14
                                    

Kể từ ngày hôm ấy, sáng nào Jeong Ji Hoon cũng đứng trước cửa lớp học của Sang Hyeok để đưa một hộp sữa, trưa thì sẽ qua đợi anh rồi cả hai cùng đi ăn trưa.

Mới đầu Lee Sang Hyeok còn có chút bài xích, nhưng Jeong Ji Hoon lại càng đến gần, cậu ta quan tâm và chăm sóc anh. Sang Hyeok cuối cùng cũng mềm lòng mà mặc cho cậu ta cứ như vậy.

Suy cho cùng, Lee Sang Hyeok cũng là người muốn được sự yêu thương.

Cứ như vậy đã là hai tuần, lúc này cả hai cũng đang ăn trưa cùng nhau. Sang Hyeok nhìn Jeong Ji Hoon đang đẩy qua cho anh một phần trứng rán rồi mỉm cười nhìn anh.

"Anh Sang Hyeok ăn nhiều lên nhé."

Trong suốt hai tuần qua, Jeong Ji Hoon thực sự để ý anh rất kĩ, cậu thậm chí còn biết anh thích ăn trứng rán, bởi vậy khi nào cũng sẽ cho anh phần trứng của mình.

Sang Hyeok đã nhiều lần từ chối, nhưng Ji Hoon nhất quyết không lấy lại và chỉ nói "Em không thích trứng rán, anh ăn đi."

Lee Sang Hyeok biết thừa là cậu đang nói dối, nhưng lại chẳng thể làm gì khác. Hơn hết việc đùn đẩy như vậy sẽ khiến mọi người chú ý.

Sang Hyeok nhìn miếng trứng rán, anh nhớ về mối bận tâm của mình trong suốt hai tuần qua.

Jeong Ji Hoon quả thực rất nổi tiếng, vậy nên việc sáng và trưa nào cậu ta cũng đứng trước cửa đợi anh khiến anh cảm thấy rất ngại.

Ánh nhìn của mọi người lúc nào hướng về anh kèm theo đó là tiếng nói xì xào. Lee Sang Hyeok quả thực chẳng thích điều này xíu nào, anh muốn có một cuộc sống yên bình và không ồn ào.

Vậy nên giờ đây anh muốn ngỏ lời nói với cậu ấy.

"Ji Hoon à, em đừng sáng nào cũng đưa sữa cho anh nữa."

"Còn nữa, cơm trưa lâu lâu chúng ta ăn với nhau cũng được, không nhất thiết là... ngày nào cũng cùng ăn."

Giọng Sang Hyeok cứ nhỏ từ từ, bởi nụ cười trên mặt của Jeong Ji Hoon đang dần dần tắt, cậu ta vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, thậm chí nhìn có chút tức giận.

"Anh không thích gặp em à?" Jeong Ji Hoon hỏi anh.

"Không phải..." Sang Hyeok chẳng biết nói thế nào, giọng nói ngày càng nhỏ, ánh mắt cũng đánh đi chỗ khác, không dám nhìn Ji Hoon.

Hai tuần này anh gặp gỡ tiếp xúc với Ji Hoon còn nhiều hơn người bạn chí cốt Kim Hyuk Kyu kia của mình. Jeong Ji Hoon luôn dính anh mọi lúc, từ những ngày hoạt động ở câu lạc bộ đến những bữa ăn trưa, thậm chí là nhiều lúc họ còn ra về cùng nhau.

Tiếp xúc với cậu ấy, anh cảm thấy rất tốt. Cậu ấy luôn hiểu anh, nhận ra tâm trạng anh hôm nay vui hay buồn, luôn biết cách làm anh vui.

Những ngày mà Sang Hyeok buồn, cậu ta sẽ nói nhiều hơn một chút, chọc anh nhiều hơn một chút và còn bám người hơn, lúc nào cũng lẽo đẽo làm anh vui. Lee Sang Hyeok cũng cảm thấy mình thực sự rất thích những giây phút gặp gỡ Ji Hoon.

"Vậy tại sao?" Tông giọng có chút không kiềm chế được mà cao hơn.

Lee Sang Hyeok vẫn chẳng nói lời nào.

Mùa xuân trở vềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ