Đức Duy lái xe xuống hầm gửi, cậu lọ mọ đi tìm phòng số 101. Cơ mà khu kí túc xá nam sao lại yên tĩnh thế, bộ phòng cách âm hả? Đang đi mà cứ có vài cơn gió thổi qua người, chẳng biết từ đâu ra đầu cậu liên tục nhảy số mấy câu chuyện ma ở kí túc xá trên mạng. Ây giang hồ thế nào cũng phải sợ ma thôi.
Quang Anh ơi anh đâu rồi tao sợ lắm, huhu.
Cậu muốn khóc rồi, cậu muốn nhanh về phòng với Quang Anh cơ. Bỗng có một bàn tay, nó lạnh vãi, cậu đứng im không nhức nhích, miệng thì lẩm bẩm niệm chú cầu cho tai qua nạn khỏi.
Anh Quang Anh ơi, tao nhớ anh.
- Này cậu gì ơi...
Người kia trầm giọng lên tiếng.
- Ủa... Con người hả...?
Cậu từ từ xoay mặt lại thì thấy một anh trai, tưởng gì làm hết cả hồn. Mà cậu cứ thấy người này quen quen.
- Ê không con người chứ là chó hả ba...Ô, Đức Duy à? Nhớ anh mày không đấy?
Cậu ráng lục lại kí ức xem người trước mặt là ai.
- Anh là Thanh An ạ? Phải không?
- Chứ ai nữa? Lâu quá không gặp cũng bảnh dữ.
Mai Thanh An - Hắn là bạn của cả Đức Duy và Quang Anh hồi cấp 3, nhưng nói về thân với ai hơn thì chắc là anh vì cả hai đều bằng tuổi và học chung lớp với nhau trước đó. Sáng nay hắn không có mặt chung với đám bạn của anh là vì hắn học tiết buổi chiều cơ.
- Dạ, mà anh biết phòng 101 ở đâu không ạ?
Cũng may là sẵn có người để hỏi đường.
- Phòng Quang Anh à? Hai bây dính nhau như sam ấy nhỉ? Phòng thứ 2 cuối dẫy đến lên ấy. Phòng anh mày kế bên có gì sang chơi. Giờ tao đi học đây, bye.
Hắn cũng tận tâm chỉ đường, đập vai cậu một cái rồi rời đi.
- Em cảm ơn anh...
Thật ra là nãy giờ cậu còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra, nó đến nhanh rồi đi cũng nhanh. Nghĩ thế rồi thôi cũng kệ mà kéo đồ về phòng.
Nhìn thấy đúng số phòng, cậu gõ cửa. Nếu mà anh không khóa cửa bên trong thì cậu đã đạp cửa xông vào rồi.
Cốc...Cốc...
Cậu đứng chờ anh ra mở cửa. Ngược lại sự hồ hởi của cậu, thì bên trong chẳng có phản hồi nào ngoài sự im lặng. Cậu không nghe gì iền gọi nhỏ.
- Anh ơi.
...
Hơn 5 phút trôi qua cậu vẫn cứ đứng đấy gõ cửa, hết kêu "Anh ơi." rồi thì "Quang Anh ơi". Cậu hết kiên nhẫn với anh, cậu hét toáng cả họ lẫn tên của người bên trong, yêu cầu anh ra mở cửa chứ đứng ngoài này nóng quá rồi.
- Đm, anh Nguyễn Quang Anh, ra mở cửa đi ạ!
Anh đang tắm thì nghe cậu gọi, anh vội vội vàng vàng chỉ kịp mặc quần với lấy cái khăn tắm lau khô tóc. Anh chạy nhanh ra ngoài mở cửa cho cậu vào.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ CapRhy ] Sweet Love
Short StoryCuộc sống của hai người họ là vậy. Dù có trải qua bao nhiêu đắng cay thì hậu vị của nó cũng sẽ ngọt ngào như kẹo.