1.1

856 74 6
                                    

Anh chẳng nói một câu thế thì giận em trong bao lâu?

Tay này, hôn đi chứ đừng lặng im.

Môi này, hôn đi chứ đừng lặng im.

[...]

______________________________________

Từ khi yêu cậu, tính cách anh thay đổi một cách thấy rõ. Mỗi lần bên cậu, hay cậu đưa đi chơi đi ăn cũng một mực bám theo không dám rời nửa bước. Cũng hay nhõng nhẽo, làm nũng với cậu đòi này đòi nọ hơn nhưng chưa đòi gì quá đánh đâu nhé cộng thêm cái mặt không được là bí xị ngồi một góc làm bạn với tường thì ai không cưng cho nổi. Cũng hay giận cậu hơn nữa cơ mà nào có giận được hơn 2 ngày vừa thấy đồ ăn mà cậu mang về là hết giận ngay, không thì cũng bị cậu quẳng lên giường làm cho mấy hiệp là sáng hôm sau lại bình thường.

Nhưng hôm nay lại khác nha, nay Đức Duy nhà ta gan lớn giận ngược lại anh nhỏ luôn. Cũng tại anh hôm qua đi chơi đến tận khuya thế mà chẳng thưa với cậu một tiếng, làm cậu lo gần chết. Quá đáng hơn là còn có mùi nước hoa phụ nữ trên người và dấu son môi đỏ chót trên áo. Lúc thấy anh say khướt ngoài cửa kế bên là Trung Hiếu đang chật vật vác anh vào. Cậu tức cậu giận chứ nhưng con người kia đang say chả biết trời trăng kia cũng chỉ biết thở dài còn cáu gắt gì để mai rồi tính. Cậu còn nghe Hiếu bảo anh tưởng mình là biến thái nên đấm thẳng vào bụng nó một cái đau điếng...

Tao làm gì sai?? _ Bạn Hiếu cho hay.

Từ đó xảy ra chuyện sáng ngày hôm nay, cậu không thèm gọi anh dậy cũng chẳng thèm nấu bữa sáng cho anh luôn.

Lúc anh tỉnh thì đầu như búa bổ, anh chẳng nhớ đêm hôm qua đã làm gì linh tinh hay không. Quan trọng là bây giờ đầu anh đau quá, không muốn ra khỏi giường nhưng bụng thì réo lên anh nằm lăn lộn trên giường thì mới nhớ ra hôm nay Duy rảnh nên sẽ ở nhà thì mình đâu có cần đụng tay đụng chân chi cho mệt.

- Duy ới.

Anh cố gắng gọi lớn.

...

Gọi mấy lần nhưng chẳng nghe ai đáp cũng chẳng ai vô phòng bế anh dậy thì lại lăn lộn trên giường như muốn dãy tới nơi. Thấy kêu gọi người không được anh đành tự lực bình sinh lết ra khỏi người chống tay vào tường đi ra ngoài. Đi ra thấy cậu vẫn đang ngồi lướt điện thoại vui vẻ anh thắc mắc rằng mình gọi lớn thế mà tai thằng này có vấn đề à? Nghĩ thế thôi rồi anh cũng kệ anh vẫn không hề để ý sự khác lạ trong thái độ của Đức Duy.

Vệ sinh cá nhân xong anh đi ra phòng khách, cơn đau đầu vẫn không tan biến khiến anh khó chịu.

- Duy ơi, lấy hộ anh chai dầu gió với.

Anh ngồi xuống kế cậu lấy tay hai bên xoa thái dương. 

- Anh tự đi mà tìm.

Cậu thẳng thắn trả lời.

??? 

Anh nhìn cậu một cách đầy thắc mắc, anh cũng thôi không nghĩ gì vì ở đời mà ai chẳng có lần cáu nhưng anh đâu có biết nguồn gốc của cơn  tức giận đó là tại anh đâu nên kệ luôn. Anh đá vào mắc cá chân cậu rồi liếc xéo một cái mới xách mông dậy đi kiếm chai dầu gió. 

[ CapRhy ] Sweet LoveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ