"Cheers"
Mun Junhui cụng lon bia của mình với người đối diện, không ai khác chính là Hong Jisoo. Hai người họ cùng trốn trên một góc sân thượng của một toà chung cư cũ, cùng tận hưởng chút không khí của chốn đô thị xô bồ - Seoul.
"Mày trốn ra gặp tao thế này không sợ bị fan phát hiện hả?"
"Nếu sợ thì tao đã không ở đây rồi" - Nói rồi anh nhấp lấy một ngụm lớn, sau đó lại nói tiếp -
"Lâu rồi mới có cảm giác như vậy"Hong Jisoo nhìn khung cảnh xung quanh, một làn gió nhẹ vụt qua như vô thức khiến anh bồi hồi. Đã bao nhiêu năm rồi, anh không còn biết niềm vui là gì. Nhìn khung cảnh xung quanh, Jisoo cảm giác như mình đang vật lộn với thời gian, với cái cuộc đời khắc nghiệt này.
"Đừng quá sức" - Junhui quay sang người bạn của mình mà cất giọng.
Đáp trả lại Junhui là một cái gật đầu đồng thuận từ anh.
"Mà tao bảo này, cái bài đăng của mày với Seokmin mấy hôm trước là sao đấy? Đừng nói mày nối lại tình xưa rồi đó nhá" - Để phá tan bầu không khí trầm lắng, Junhui mở lời châm chọc anh.
"Mày lại nói nhảm rồi đó hả?" - Jisoo quay sang nhìn Junhui rồi lên tiếng.
"Chưa gì đã căng rồi haha"
"Giờ mục đích duy nhất của tao là đòi lại công bằng cho gia đình"
Junhui nghe vậy thì gật đầu nhẹ, sau đó nhấp một ngụm bia.
"Tao mong mày không đánh mất mình"
Chợt, Jisoo lấy từ trong túi áo ra một tấm ảnh khá cũ, vừa nhìn đã biết là từ rất lâu. Anh đưa ra trước mắt rồi ngắm nghía một hồi.
"Gia đình mày hả?" - Junhui tò mò nhìn về phía anh cùng tấm ảnh trên tay.
"Phải.."
"Đúng là nghe mày kể rất nhiều rồi.. nhưng lần đầu tao mới được thấy tấm ảnh này. Cho tao xem được không?"
Junhui ngỏ ý muốn nhìn cho thật kĩ, Jisoo cũng không ngần ngại đặt tấm ảnh vào tay bạn mình. Junhui quan sát thì nhận thấy có bốn thành viên gồm Jisoo, ba mẹ của anh ấy và một người nữa làm Junhui vô cùng chú ý. Đó là một cậu nhóc nhỏ con chỉ đứng đến hông của Jisoo đang được anh cầm tay.
"Đây là em trai mày?"
Jisoo nhận được câu hỏi thì có chút khựng lại, sau đó chậm rãi đáp.
"Phải.." - Một cảm giác hối lỗi như bao trùm lấy tâm gan Jisoo. Anh hận bản thân khi đã chạy trốn một mình mà bỏ lại em trai, đây cũng là điều làm anh dằn vặt những năm vừa qua.
Lần đầu Junhui thấy bộ dạng này của người bạn được cho là cứng rắn và vô cảm của anh. Mắt Jisoo ngấn lệ khi nhắc đến em trai, một cái cười nhạt như vô thức chế giễu bản thân. Nhưng rồi giọt nước mắt ấy anh phải cố kiềm mình và nuốt ngược vào trong.
"Khoan đã.." - Junhui mãi chăm chú nhìn tấm ảnh, chợt anh lại lên tiếng.
"Sao vậy?" - Jisoo trở nên thắc mắc quay sang nhìn Junhui.
"Tao nhìn em trai của mày có nét rất quen.. như đã gặp ở đâu rồi"
Jisoo không vội lên tiếng, chỉ tập trung lắng nghe lời mà Junhui nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
seoksoo | junhao - phục thù
Fiksi Penggemar7 năm từ ngày hắn mất hết trí nhớ vì vụ tai nạn, đoạn tình cảm dang dở của hắn và anh cũng được chôn theo từ giây phút ấy..