Trong con hẻm vắng tối tăm, một nhóm 5 người đàn ông đang vây quanh một người, không khí tràn ngập căng thẳng.Một người đứng giữa bọn họ, thân hình cao lớn, trên người mặc bộ vest trắng tinh sang trọng, so với 4 người còn lại sẽ dễ thấy đây là người đứng đầu.
Người thanh niên bị dồn vào góc tường kia thoáng run rẩy. Anh dáng người cao gầy, mặc chiếc áo thun trắng đơn giản vùng quần jean rách gối, dưới đất gần nơi anh đứng là mũ lưỡi trai đen cùng khẩu trang, đoán là vừa bị vứt lăn lóc ra đó. Gương mặt anh chợt tái đi nhìn chăm chăm vào gã cao lớn đối diện.
"Phương... Phương, chuyện này là sao?"
Gã kia cũng không vội mở miệng, một tên đàn em gần đó hùng hổ quát.
"Mày ăn nói với Phương ca thế à? Ai là 'Phương' của mày?"
Gã kia giơ tay ra hiệu tên đàn em dừng lại, đoạn nhàn nhã đút tay trở vào túi quần, gương mặt hiện lên nụ cười trào phúng.
"Trí Tú thân yêu, chẳng phải trước đây anh đã nói với em rồi sao, chúng ta đã sớm kết thúc, vì cái gì em cứ bám theo anh vất vưởng như thế chứ? Nể tình đã từng quen biết, anh như vậy là nhân nhượng em lắm rồi, sao em còn không biết điều, chạy đến bên cạnh Tề gia than khóc cái gì, hả???"
Trí Tú tựa hồ run rẩy, anh bước từng bước nhỏ đến gần nắm lấy tay gã đàn ông kia.
"Phương, nghe em nói, chuyện kia... chuyện những tấm ảnh, không phải em, em thề đó không phải em, là có người muốn hại em, anh tin em..."
Trí Tú gần như nức nở, gắt gao nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia như cố bấu víu tia hy vọng cuối cùng.
Tống Phương nhếch miệng, không nói hai lời dụng sức hất văng cánh tay của anh ra, lực đạo mạnh khiến Trí Tú phải lùi về sau mấy bước. Tống Phương phủi phủi ống tay áo nơi vừa rồi Trí Tú chạm vào, tựa hồ việc đó ghê tởm lắm.
"Tôi đã kiên nhẫn đến mức này rồi, đừng ép tôi trở mặt. Trí Tú, người như em làm tôi thấy kinh tởm, may cho tôi sáng suốt, 3 tháng qua đi theo bên cạnh bồi em, không nỡ động vào em, quý trọng em, để rồi bây giờ em vô liêm sĩ lăn giường với người khác. Người như em nhìn thấy thôi cũng làm tôi bẩn mắt."
Tống Phương liếc mắt khinh thường nhìn anh, tuôn ra những lời lẽ đã được gã trau truốt chắt lọc có lực sát thương cực lớn để sỉ vả anh, nhằm mục đích càng nhanh càng tốt tống khứ cái thứ phiền phức này đi. Ngờ đâu Trí Tú như lâm vào cơn mê man cuồng dại, anh quỳ sụp xuống bám lấy chân Tống Phương, ra sức khần cầu.
"Phương, xin anh... tin em, không phải em, thật sự không phải em, em còn không biết người trong ảnh là ai, em không biết, xin anh... đừng đối xử với em thứ thế..."
Gã bắt đầu mất kiên nhẫn với người này. Gã nhớ lại chiều nay, hội bạn thân của gã đã gọi hẹn tối nay gặp nhau để gã 'trả nợ', nguyên do cũng vì gã thua cược. Đám người lãnh đạo điều khiển giới truyền thông như gã nổi tiếng nhiều chiêu trò bẩn thỉu. Chỉ vì Trí Tú là một ngôi sao mới nổi, tài nguyên nhiều, nhân phẩm tốt, trong mắt bọn họ đích xác là tiểu thịt tươi ngon nghẻ.