2

536 66 4
                                    


Anh là một bản thể khác của Trí Tú, được sinh ra từ sự đau khổ và thù hận.

Lần đầu tiên anh xuất hiện cũng đã lâu lằm rồi, anh cũng không nhớ được nữa, chỉ biết lúc đó anh hiện ra như một mảnh sáng nhất định, lơ lửng mông lung bên cạnh Trí Tú. Dường như anh được hình thành từ lần mẹ Trí Tú mất, đau khổ một đoạn thời gian, hình thành từng bộ phận trên cơ thể. Lúc ấy bản thể như anh tồn tại một cách hờ hững không xác định. Đau khổ càng nhiều, ý chí tồn tại của bản thể càng lớn. Nếu như một ngày nào đó chủ thể không chịu được dày vò mà tự kết thúc sinh mệnh, sẽ là cơ hội cho bản thể chiếm lấy thân xác, sống một cuộc sống mới. Nhưng nếu chủ thể vẫn kiên quyết không buông bỏ, mặc cho đến cùng tự mình kiệt sức mà chết đi, cả chủ thể lẫn bản thể sẽ cùng nhau biến mất, chỉ để lại một cái xác rỗng tuếch nguội lạnh. Đó là số phận của những linh hồn cùng tồn tại song song trong một thân xác mà họ có thể tự quyết định vận mệnh cho mình.

Mọi chuyện có lẽ cứ thế tiếp diễn theo cách của nó, nếu như một ngày nọ anh không gặp một người.

Bản thể như anh đáng lý ra không nên có tư tâm gây bất lợi cho chủ thể như vậy, nhưng vì gặp được cậu, anh bỗng có khao khát được gần cậu hơn, được đường đường chính chính đối diện với cậu. Cái khao khát đó ngày một lớn, tỉ lệ thuận với sự yếu ớt nhu nhược của chủ thể. Anh dần hình thành ngày một hoàn thiện, anh chờ, chờ đến khi nào linh hồn yếu đuối kia buông bỏ số phận, anh sẽ đạt được mục đích của mình.

Nhưng có lẽ do anh có chấp, chủ thể của anh còn cố chấp hơn. Trí Tú trong cơn tuyệt vọng cuối cùng, bàn tay vô thức đưa lên muốn nắm lấy, lại chỉ là sự trống rỗng vô vị. Chênh vênh, lạc lõng, Trí Tú thật sự muốn chết.

Bản thể ở đâu đó nhoẻn miệng cười.

Ngày anh được gặp cậu sắp đến rồi.

Ấy vậy mà Trí Tú trong cơn tuyệt vọng lại nhớ đến Tống Phương, nhớ đến kẻ đã khiến anh mất tất cả. Anh cuồng si gã, chấp nhận cho gã tổn thương chính mình, rồi tự mình gặm nhấm vết thương, từng chút một.

Đến cuối cùng, vẫn là ôm vào một tia hy vọng viễn vông đến nực cười.

Anh có bị ngốc không?

Gã ta gây ra bao nhiêu chuyện, chưa đủ để anh buông tay? Anh còn muốn tự tổn thương bản thân đến thế nào nữa? Thân xác này đến giới hạn rồi, cứ tiếp tục thì cả hai sẽ biến mất. Anh không thể đối xử với chính bản thân mình như vậy được.

Bản thề hiện ra, bước tới gần Hồng Trí Tú, vươn tay vuốt lên vết bầm nơi gò má, nụ cười âm hiểm xinh đẹp.

"Muốn chết sao? Vậy thì chết nhanh đi."

Trí Tú mở to mắt nhìn người giống hệt mình trước mặt, sau một hồi kinh hãi, anh rũ mắt xuống để lộ hàng lông mi cong dài.

"Gì đây, tôi sắp chết sao? Anh đến đưa tôi đi sao?"

Bản thể kề sát mặt mình vào mặt Trí Tú, phả hơi lạnh thấu xương vào người anh.

"Đúng, tôi mang anh đi, đến nơi không còn đau khổ nữa."

Trí Tú run rẩy.

"Anh là ai? Sao lại giống tôi đến vậy?"

[YoonHong] Je t'aimeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ