12

362 68 11
                                    


Khi Doãn Tịnh Hàn đến bệnh viện đã là giữa trưa. Trước cổng bệnh viện vẫn còn lác đác vài phóng viên đến tác nghiệp. Doãn Tịnh Hàn vòng ra cổng sau, cúi đầu lách qua đám người, thành công bước vào khuôn viên bệnh viện.
Một đường dài trên máy bay, Doãn Tịnh Hàn không thể nào loại bỏ cảm giác khó chịu đèn nén ở ngực, trái tim căng tức nóng hổi, cậu đã cố gắng bình tĩnh đến giờ phút này quả thực quá kinh khủng rồi.

Doãn Tịnh Hàn đi theo lối hành lang đến trước cửa phòng bệnh của Trí Tú. Từ xa nhìn tới thấy có hai người đứng đó. Một là Bình Tỉnh Đào trợ lý của anh, còn người thanh niên kia vóc dáng cao ráo, gương mặt tuấn tú như đang cực kì khó chịu, có lẽ đây là người tên Thôi Thắng Triết . Hai người họ đang đứng trước cửa phòng bệnh nói gì đó. Doãn Tịnh Hàn đi tới, Tỉnh Đào cùng Thôi Thắng Triết nhất thời kinh ngạc.

"Cậu... Cậu là Doãn Tịnh Hàn ?"

Doãn Tịnh Hàn mặc áo thun đen đơn giản, bên ngoài ngoác áo da đen, quần jean cũng đen nốt, cậu đội chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp, một cây đen tuyền cùng sắc mặt âm trầm làm con người thêm vài phần đáng sợ.

Tỉnh Đào cùng Thôi Thắng Triết bất ngờ vì sự xuất hiện của Doãn Tịnh Hàn , nhất thời không phản ứng được gì. Doãn Tịnh Hàn đến bên Tỉnh Đào, trực tiếp bỏ qua ánh mắt như muốn giết người của Thôi Thắng Triết .

"Chị là trợ lý của Trí Tú phải không ạ? Trí Tú thế nào rồi, anh ấy có nguy hiểm gì không, vết thương thế nào, có nặng lắm không? Anh ấy đã tỉnh chưa?"

Ngữ khí gấp gáp xen lẫn lo lắng, gương mặt lại lạnh càng thêm lạnh của Doãn Tịnh Hàn khiến Tỉnh Đào ngập ngừng. Trí Tú từ khi nào thân thiết với cậu ta như vậy. Hành động vội vã đến thăm vào thời điểm này không phù hợp với mối quan hệ đồng nghiệp chút nào.

Tỉnh Đào thở dài nhìn vào trong phòng bệnh.
"A Tú không sao. Cậu ấy bị gãy xương ống chân phải, xương sườn bên phải bị rạn, còn lại đều ổn, bác sĩ đã kiểm tra kĩ rồi, không còn thương tổn nào khác."

"Anh ấy tỉnh chưa? Em có thể vào thăm anh ấy không?"

"Ừ cậu vào đi, có lẽ giờ này A Tú tỉnh r..."
Chưa đợi Tỉnh Đào nói hết câu, Doãn Tịnh Hàn lướt qua người cô bước vào phòng bệnh. Thôi Thắng Triết từ đầu chỉ âm thầm quan sát, cậu vốn không thích người trong giới giải trí, thậm chí có vài phần ác cảm. Tất nhiên khi Trí Tú bước chân vào giới này Thôi Thắng Triết cũng phản đối gay gắt, nhưng biết làm sao được khi Trí Tú đã kiên quyết. Hồng Trí Tú là một người cố chấp, ngay cả trước kia quen Tống Phương, Thôi Thắng Triết cũng biết anh ta vẫn giữ cái tính chết tiệt này. Hôm nay lại xuất hiện thêm một Doãn Tịnh Hàn , Thôi Thắng Triết suy nghĩ ai biết được người này đến cùng là có ý đồ gì.

Doãn Tịnh Hàn không quan tâm hai người bên ngoài nghĩ thế nào về mình, cậu mở cửa phòng bước vào. Trí Tú đang dựa lưng lên đầu giường, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn xuống chân phải đang bó bột.

Trí Tú thấy người vào là Doãn Tịnh Hàn , phản ứng đầu tiên là ngây ngốc nhìn, sau đó là ngạc nhiên, có chút vui mừng. Anh tròn mắt nhìn cậu.

"Tịnh Hàn , sao... sao cậu lại ở đây? Không phải đang ở Hàng Châu sao?"

Doãn Tịnh Hàn đến bên giường bệnh ngồi xuống cạnh Trí Tú , cậu nắm lấy bàn tay trắng gầy của anh, hơi thở hỗn loạn bây giờ mới có thể bình tĩnh đôi chút.

[YoonHong] Je t'aimeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ