Kim Taehuyng cực kỳ ghét dạng nữ sinh như vậy.
****
Chị, em xin chị đó. Bên dưới nhiều người như vậy, dù sao chị cũng không mong rằng sau này em ở trường khó mà sống nổi đấy chứ?"
Lúc Jisoo có ý thức trở lại thì đã bị người ta đẩy về phía trước.
Nghe giọng nói quen thuộc này, trong lòng cô run lên, theo bản năng xoay người gắt gao nắm chặt lấy bàn tay cô gái kia. gần như là hét chói tai: "Chị ơi, đau quá, chị buông em ra đi!" Lúc này Jisoo mới nhận ra có gì đó không ổn.
Trước mắt cô là một mảnh u ám, giống như cả thế giới đều bị che khuất bởi tấm màn sân khấu.
Jisoo kinh ngạc sờ khuôn mặt mình, trên sống mũi là một chiếc kính râm, đôi mắt có chút đau. Mà người trước mặt là Daisy nhìn qua khoảng mười sáu mười bảy tuổi, giọng nói có chút non nớt, Daisy liếc nhìn cô một cái, cảnh giác nói: "Điều chị đều đồng ý với em, chị sẽ không đổi ý chứ?"
Đổi ý?
Đôi mắt đau đớn của Jisoo nhìn thoáng qua bốn phía, họ đang ở một nơi rất tối, âm nhạc trên sân khấu vang lên, truyền đến phía sau trở nên rất nhạt nhòa.Jisoo cúi đầu nhìn đôi tay của mình, dưới ánh sáng mỏng manh đôi bàn tay trắng nõn yếu ớt trở nên xinh đẹp tinh tế, hoàn toàn không có vết sẹo dữ tợn sau khi bị bỏng, cô không khỏi sững sờ.
Daisy thấy cô khác thường thì trong lòng giật mình, sợ rằng cô phát hiện ra gì đó nên hạ thấp giọng nói: "Chị ơi, kỳ sát hạch này rất quan trọng, nếu như không đậu, lỡ mà ba ba biết được rồi đổ bệnh thì làm sao bây giờ..."Jisoo lúc này mới quay đầu nhìn cô ta, cô muốn hỏi Daisy một điều: Vì sao lại buông lỏng sợi dây thừng khiến cho cô bỏ mạng trong trận lở đất.
Cô biết bản thân đã chết rồi. Nhưng sau cái cảm giác mất đi trọng lượng đáng sợ kia, mở mắt ra lại trở về năm năm trước. Bây giờ trước mặt là một Daisy non nớt, cảnh tượng cũng rất quen thuộc. Jisoo nhớ rõ một chuyện, năm cô học lớp mười một được Daisy xin giúp đỡ vượt qua bài sát hạch văn nghệ.Daisy nói nếu cô không giúp đỡ, sau này cô ta ở trường sẽ bị người ta coi thường. Daisy chỉ học dương cầm được hai năm, hơn nữa cũng không có tài năng đặc biệt nào, cùng lắm chỉ là một đứa gà mờ, Jisoo bị cô ta năn nỉ thật lâu, vì lo lắng cho sức khỏe của ba ba gặp bất hạnh, cô bị người thân xa lánh, cuối cùng chết một cách bi thảm trong trận lở đất.Có lẽ là lần đầu tiên làm chuyện xấu, cuộc đời của cô từ đây trở đi đã trở nên hỏng bét.
Sau này chuyện thay mận đổi đào bị người khác phát hiện, các bạn trong trường đều nhìn cô bằng ánh mắt ý vị sâu xa.
Mà hai tháng sau khi đôi mắt đã tốt hơn, Jisoo bỗng chốc trở thành hoa khôi của trường Nhất Trung. Đôi mắt của cô không thấy được ánh sáng đã ba năm, tất cả mọi người đều coi cô là người mù. Nhưng mà vẻ ngoài xinh đẹp của cô ngay trong năm đó không chút nào che giấu cứ vậy mà toát ra sức hút hấp dẫn, rất nhiều nam sinh trong trường thậm chí khi nhìn thấy cô không di chuyển nổi bước chân.
Jisoo lại vì cứu Daisy mà bị bỏng hủy đi khuôn mặt, tiếp theo đó ba Daisy gặp bất hạnh, cô bị người thân xa lánh, cuối cùng chết một cách bi thảm trong trận lở đất.

BẠN ĐANG ĐỌC
Một mực cưng chiều
Lãng mạnVăn án: Jisoo có cơ hội trọng sinh lại vào giai đoạn thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời cô là vào năm lớp 1 Được cơ hội sống lại lần nữa cô quyết định sẽ sống thật tốt . Thực hiện lại ước mơ nhảy của mình. Sẽ không để khuôn mặt mình bị hủy hoại...