"hách ơi, vào đây cậu biểu" - ai cũng nói giọng của cậu hai giống như y đúc giọng ông hội đồng hồi trẻ, nghe nó bùi tai biết bao nhiêu chẳng bù với cậu ba, mỗi lần cất lên không chửi mắng thì cũng phàn nàn.
"dạ cậu đợi em một chút" - đông hách đang mần dở công việc sau nhà cũng rướn giọng nói vọng lên.
từ lúc cậu ba với tại dân về quê thì nhà cũng chỉ còn đông hách với cậu hai, mấy đứa gia đinh khác cũng được cậu hai cho nghỉ phép, cốt yếu để tạo sự riêng tư cho cả hai. lần đầu minh hưởng gặp đông hách không phải trong một ngày đầy nắng mà trong một chiều mưa tầm tã, anh nghe có tiếng khóc thút thít dưới bếp gần chỗ mấy lu nước, rón rén xuống tìm hiểu thì thấy một đứa nhỏ áo rách vai đang ngồi bó gối ôm gương mặt đẫm nước. minh hưởng tò mò chẳng hiểu chuyện gì để đứa nhỏ như vậy ngồi khóc trong ấm ức, mãi thì mới biết được cha mẹ nó nghèo quá không có tiền trả nợ nên đành gán nó cho nhà ông hội đồng làm người ở. kể từ cái buổi chiều đó, minh hưởng chẳng biết đã có cảm tình với nó từ lúc nào, ngày nào cũng lén lút đem quà bánh sang dụ để được nghe nó hát, giọng đông hách trong và thanh như nước suối đầu nguồn vậy, từ những câu hát ngọt như mía lùi thành những câu chuyện đời thường rồi lại biến thành những câu yêu thương ở cửa miệng từ lúc nào không hay.
đông hách bằng tuổi tại dân, đi ở đợ cũng phải bảy năm rồi từ khi mười tuổi đến bây giờ, minh hưởng thấy nó từ khi còn là đứa nhóc cho tới khi thành thiếu niên mơn mởn, cảm giác trong lòng cũng không khỏi bồi hồi xuyến xao. thậm chí tới tận lúc này, ngay khi ở cạnh đông hách mỗi ngày, minh hưởng vẫn cảm giác như là mơ, một giấc mơ đẹp đến nỗi chẳng muốn dứt khỏi.
"cậu hai! cậu biểu em lên đây có việc gì không?" - đông hách vỗ lên vai minh hưởng một cái, để kéo anh ra khỏi những suy nghĩ bâng quơ của mình - "sao cậu cứ ngồi thừ ra vậy em hỏi hoài mà không thấy cậu trả lời."
anh nhìn vào đôi môi cứ chu lên để trách móc mình, tay vội kéo đông hách ngồi vào lòng rồi thơm lên mái tóc nâu hạt dẻ của nó. ôm gọn nó trong vòng tay, yêu thương trìu mến nhìn vào đôi mắt long lanh lấp lánh kia, minh hưởng thương nó biết bao.
"cậu nhớ em, cậu gọi em cũng cần lý do hả?"
"ở chung nhà mà cũng nhớ nữa, mà cậu đừng hun em, nhột lắm."
đông hách càng cản minh hưởng lại càng làm ngược lại, anh cứ hôn từ đỉnh đầu dần xuống hai bên má hồng cuối cùng chạm môi lúc nào không hay. hai má đông hách nóng bừng lên, nó vội đẩy cậu ra che miệng lại, tiếp tục trách móc mấy câu như lỡ có ai thấy thì sao, ai cho cậu hun em. đột nhiên nó dừng lại, không còn cái giọng lanh lảnh nữa, nó ôm lấy gương mặt gầy hốc hác của cậu hai, nhìn thật kĩ như khắc sâu từng đường nét vào trong tâm trí. cái cằm lún phún râu, đôi gò má cao nhưng chẳng có miếng thịt nào, gương mặt có phần chững chạc hơn những người cùng tuổi.
cậu ba về bạc liêu có độ hơn tuần mà minh hưởng của nó gầy xộp cả đi, cả ngày chỉ lo làm việc đến ăn uống cũng chẳng buồn nhớ tới. câu nói nhớ kia của cậu hai cũng đúng, ở chung nhà nhưng số lần nó có không gian riêng với anh đếm vừa đủ một bàn tay, chẳng thừa chẳng thiếu.