Chương 52

1.4K 21 0
                                    

Chương 52: Bức tranh này tặng cho Bạch Đồ, người vô cùng vô cùng nhớ.

Anh nhớ đến vào cái ngày đó bảy năm trước, sáng hôm sau anh đưa cô về, hai người đã nói chờ chút nữa ăn lẩu, anh nghe cô, đợi cô ở đầu ngõ, thế nhưng...

Cô cứ thế mà đi, đến tận bảy năm sau mới xuất hiện.

Vậy bây giờ thế nào? Anh từ từ nhắm mắt, tự giễu nghĩ.

Cô cứ không từ mà biệt như vậy, để lại anh một mình ở đây khổ sở chờ sao? Cô nhẫn tâm lắm. Tần Thâm muốn hỏi cô, rất muốn hỏi!

Con đường này vốn ở ngay lưng chừng núi, bên ngoài là xa lộ, phía bên kia đèn đường là cây ngân hạnh, một bên khác là một căn biệt thự nhỏ, mở cổng ra, có thể bắt gặp một người đàn ông quỳ gối ở vườn rau, lá vàng của cây ngân hạnh hơi bay lên bên cạnh anh, lại rơi xuống, bóng lưng anh khiến người ta nhìn đau lòng vô cùng.

Lại một cơn gió lạnh thổi đến, một hình ảnh bỗng lóe lên trong đầu Tần Thâm, anh vội vàng đứng dậy, mở cửa lần nữa, gấp gáp chạy vào, lại chạy lên cầu thang, vì chạy quá nhanh, đập đầu gối vào cầu thang cẩm thạch lảo đảo một chút, anh lại tiếp tục chạy.

Lầu hai chỉ có một phòng lớn, phía ngoài là hành lang, anh vượt qua lầu hai, chạy lên lầu ba chứa đầy bí mật của anh!

Khi anh chạy, trong lòng đã khẩn cầu ông trời: Để Bạch Đồ ở trên đó đi... xin người...

Dường như ông trời nghe được lời cầu nguyện của anh, khi anh giẫm lên bậc thang cuối cùng, anh thấy bức tường đầy tranh vẽ, cùng với cô gái đang đứng trên hành lang đưa lưng về phía anh.

Bạch Đồ nghe tiếng bước chân, quay đầu lại đã thấy Tần Thâm đứng ở bậc thang cuối cùng, hốc mắt đỏ bừng, hạt cát li ti dính bám vào chỗ đầu gối trên quần màu đen của anh.

Bạch Đồ để lộ răng, nghiêng đầu nở nụ cười, động tác giống như cô bé cô vừa mới xem trên bức tường.

"A Thâm..." Cô cười gọi, kiêu ngạo nói: "Thế mà em phát hiện bí mật của anh ở..."

Mắt Tần Thâm đỏ hoe, vấp phải bậc thang cuối cùng, ổn định cơ thể dưới nụ cười của cô, lao lên, ôm chặt lấy cô.

Bạch Đồ có thể cảm nhận hai tay anh run run rõ ràng, và khí lạnh trên người anh mang về từ bên ngoài.

"A Thâm..."

"A Đồ, nói sau này em sẽ không rời xa anh nữa..." Tần Thâm dồn dập nói, hai cánh tay vòng lấy cô càng dùng sức hơn.

Bạch Đồ bị Tần Thâm nói sửng sốt một chút.

"Nói đi..." Một tay Tần Thâm kéo gáy cô lại, ấn cô về phía mình.

Bạch Đồ nghĩ đến tầng lầu bức tranh này, trong lòng ấm áp, cô cười nhạt nói: "Sau này em sẽ không rời xa anh nữa... A Thâm." Từ lúc bắt đầu em đã chưa rời xa anh, chưa bao giờ!

Dường như Tần Thâm chưa thỏa mãn, ra sức hôn đầu cô một cái, nói tiếp: "Nói em yêu anh..."

Tần Thâm được một tấc lại muốn tiến một thước, Bạch Đồ vẫn thỏa mãn anh, hai tay cô ôm lấy vòng eo cường tráng của Tần Thâm, hơi nhón chân lên, nghiêng đầu ghé vào tai anh nói: "Em yêu anh, Tần Thâm."

[FULL-HĐ] Trao thâm tình cho em - Tiểu Trang ChuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ