Khá khen cho câu "quýt làm đu đủ chịu", ca dao tục ngữ, kho tàn dân gian mà qua miệng tụi này bị hao mòn hết giá trị lịch sử rồi. Coi ngu ngục chưa! Bởi vậy, biết thì thưa thì thốt không biết là don't.
Hai đứa nó cứ đùn đẩy trách nhiệm qua lại hoài, mình đứng giữa cũng ngại chứ bộ. Chúng ta không thuộc về nhau! Em xin giơ tay rút lui thôi, trách ai bây giờ đây!!
Khánh Di kéo tay hai đứa tôi lại bảo:
"Giờ sao, một là thằng Nghĩa, hai là mày đi lấy đó Châu. Oẳn tù tì quyết định đi! Xe của tao mà có mệnh hệ gì thì hai đứa bây chia tiền ra đền cho tao."
Sống chết là có số, phú quý là do trời ơi là trời. Ai mà ngu chơi cái vụ đỏ đen này.
Sau vài lần thua cuộc trong trò chơi, nhờ ơn chú Tuấn với chú Hùng đưa ra kế sách, quyết đoán nhanh, có hiệu quả ngay từ lần đầu sử dụng thì tôi đã được giải thoát. Cụ thể là hai thanh niên Trọng Nghĩa và cậu con trai của chú Tuấn hợp tác rút chìa khoá khống chế chiếc xe.
"Châu, lại đây chú nhờ việc này "
Chú Phương ngoắc tay bảo tôi. Tôi biết ngay mà, người quan trọng thì phải làm việc quan trọng. Sự quý sờ tộc không cho phép tôi làm những việc tầm thường.
"Không, không!!! Con không chịu đâu, tại sao phải là con chứ, thôi thôi ai làm gì làm đi tui hông biết gì hết á, tui hông biết gì hết."
Tôi cố gắng giãy giụa khỏi bàn tay đang túm lấy áo khoác của mình.
Chú Phương vẫn ghì chặt nón của áo khoác, không chút khoan nhượng:
"Chú chỉ bảo con ghi tường trình chi tiết để chú làm hồ sơ nộp về phía công an thôi, chứ có bắt con làm việc gì khó khăn đâu."
"Ghi xong rồi chú nộp một bản về trường con chứ gì, thế nào nhà trường cũng hạ bậc hạnh kiểm của con. Con biết hết đấy nhé, chú đừng hòng lừa con."
Tôi cố gắng bước chân xa giữ khoảng cách để không bị bắt lại thêm một lần nào nữa: "Xe của con Di thì chú kêu nó viết đi, còn con khó quá chú cho qua đi. Một công đôi việc."
Khánh Di không ngờ, thật sự không ngờ tôi kéo nó vào làm áo giáp chống đạn:
"Bảo Châu, mày được lắm. Nhấc cái chân lại đó viết ngay cho tao, nếu không đừng trách tao không nể tình chị em kết nghĩa."
Tôi thầm niệm Phật trong lòng, giờ chưa phải lúc, giờ chưa phải lúc đánh nó. Bàn tay nhỏ không nhịn được mà véo cánh tay của nó một cái thật mạnh.
Khánh Di đẩy tay tôi ra một bên, sau đó dùng biện pháp mạnh mà hung hăn kéo tôi lại chú Phương. Tôi như hoá đá chết lặng trong lòng.
Nó đưa tờ giấy và cây bút đến trước mặt tôi, nghiến giọng:
"Nhây bao nhiêu đó là đủ rồi. Ngoan ngoãn ngồi viết đi thưa công chúa. Tao mà về bẩm với mẹ mày thì mày tới công chuyện. Mày sẽ là người cuốn gói ra khỏi nhà cùng với tấm vé sống chung với người mày ghét nhất trên đời."
Trong cái khó ló cái khôn, tôi cũng làm giọng đáng thương trả lời lại:
"Nếu biết trước bệ hạ như vậy thì thần thiếp đã không theo người rồi. Chỉ trách Thần thiếp ngu xuẩn."

BẠN ĐANG ĐỌC
Bây Giờ Rất Muốn Đập Chậu Cướp Hoa
Tiểu Thuyết ChungTuy gắn tag Học Đường Việt nhưng không theo motif thanh mai trúc mã, nuôi vợ từ bé mà chúng ta thường gặp. Truyện bắt nguồn từ tình huống tai nạn xe dở khóc dở cười do Trần Ngọc Bảo Châu và cô bạn thân Nguyễn Hồ Khánh Di gây ra. Cả hai đã được gia đ...