Sau đó chúng tôi lên xe chạy một mạch đến quán chè se duyên nổi tiếng nhất cái chợ này.
Đây chính là nơi hẹn hò lí tưởng cho các cặp đôi, không những có người trẻ tuổi đến mà cả người trung niên hay lớn tuổi điều đến ủng hộ.
Chỗ ngồi ven bờ sông đô thị phồn hoa, nơi đây như thể cách biệt với dòng người náo nhiệt chạy tấp nập bên ngoài.
Ngắm nhìn hoàng hôn rực rỡ, ánh chiều tà chiếu rọi xen kẽ với làn nước trong xanh, đây chính là điểm nổi bật mà ít quán nào có được cái view xịn xò như thế.
Sắc trời chập tối thì cũng là lúc quán trở nên đông khách ra vào. Nhưng hôm nay thì lại khác, quán ít người hơn những ngày thường.
Tôi xung phong đi vào gọi món, để ba đứa nó lại tự kiếm chỗ ngồi:
"Chú Sáu Ngọt, cho con một mâm chè 7 loại với 3 chén chè đậu đỏ."
Chú Sáu nhìn tôi cười khoái chí, như gặp lại cố nhân: "Hehe, chú Sáu biết ngay là mày sẽ đến nên có chừa lại. Chứ hôm nay tao bán hết từ chiều rồi! Bữa nay Thất Tịch mà."
"Mà chè năm nay ai nấu vậy chú? Đừng có nói là anh Thanh nấu nữa nghe."
Nghe thế chú Sáu đứng bật dậy, nhìn ngó xung quanh rồi nói với tôi: "Mày thấy năm nay tao ít khách hơn hẳn không? Nhờ nó nấu có nồi chè se duyên mà nó nấu thành chia ly."
"Giờ quán tao trải dài bàn ghế mà có cặp đôi nào lại ngồi đâu? Chắc ăn xong tụi nó chia tay hết rồi, bởi năm nay không quay lại."
"Chè chứ có phải canh Mạnh Bà đâu. Ăn xong cái tụi nó quên tiệm chè này luôn."
Tôi vỗ tay ủng hộ cái lí do lí trấu, cái sự buôn bán nhiệt tình thật thà này: "Đúng, cái vía của anh Thanh nặng thật. Chuyện tâm linh không đùa được đâu". Đùa là vui lắm á.
Anh Thanh từ phía xa dọn dẹp bàn ghế gần hết rồi bước lại, nghe nhắc đến tên mình cái nhột ngang liền. Chạy nhanh chân lại nói chuyện góp vui với đám chúng tôi.
"Ba, sao ba nói kì! Ba nói vậy tụi nhỏ nó sợ sao dám ăn chè của con nấu nữa. Rồi nghề này sao mà cha truyền con nối được."
"Ừ, nó nói cũng đúng". Chú Sáu quay qua nhìn tôi: "Thôi con ráng ủng hộ nó đi. Nhưng mà chè năm nay chú nấu, cứ yên tâm mà ăn."
Anh Thanh khuề nhẹ vai tôi: "Ra bàn ngồi với bạn đi rồi anh bưng ra cho."
Tôi gật đầu rồi bước ra:"Dạ anh!"
Đi ra vừa ngồi vào bàn thì cũng là lúc anh Thanh bưng chè ra. Từng chén từng chén đặt xuống bàn, tôi chỉ tay tới ba chén chè đậu:
"Chè đậu đỏ anh để chỗ thằng Nghĩa, con Di với em là được rồi."
Hoàng Anh chỉ tay vào nó, hỏi tôi: "Rồi chén của tao đâu?"
"Mày ít gái theo lắm hả? Ăn chi uổng dây tơ hồng, ăn chè khác đi mày."
"Rồi mày ăn vậy có hết ế không?"
"Năm nào tao cũng ăn, nhưng mà cuối cùng người hết ế là chú Sáu Ngọt chứ không phải tao."
"Đúng, con Châu nó nói đúng. Anh nhìn mặt mày là biết nhiều gái theo đuổi, vận số đào hoa rồi!"
![](https://img.wattpad.com/cover/350143053-288-k870209.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Bây Giờ Rất Muốn Đập Chậu Cướp Hoa
General FictionTuy gắn tag Học Đường Việt nhưng không theo motif thanh mai trúc mã, nuôi vợ từ bé mà chúng ta thường gặp. Truyện bắt nguồn từ tình huống tai nạn xe dở khóc dở cười do Trần Ngọc Bảo Châu và cô bạn thân Nguyễn Hồ Khánh Di gây ra. Cả hai đã được gia đ...