"U là trời, cái nhà thân yêu ơi! Con về tới rồi đây mẹ nuôi ơi. Con gái cưng của mẹ đã về."
Bây giờ không có sóng gió nào có thể cản được cái bụng đói của ta cả.
"Mẹ ơi. Mẹ đâu rồi? Mẹ ơi?" Tôi ngơ ngác đi tìm, chắc mẹ đi dạy học buổi chiều rồi.
"Khánh Di, mày với con Châu đi rửa tay rồi ra đây ăn cơm. Tao đi hâm nóng đồ ăn lại cái đã." Khánh Di gật đầu, kéo tôi vào nhà vệ sinh.
Lúc ra thì thằng Nghĩa nó đã xới cơm dọn chén chỉ thiếu đồ ăn ra là xong. Nhưng tệ thật, đời không như là mơ. Đúng là lừa người mà.
Tôi kiềm nén bực bội hỏi thằng Nghĩa:
"Sao mày nói mẹ nuôi có nấu đồ ăn cho tao?"
Tôi đẩy đĩa cá hồng chiên đi về phía nó: "Mày biết bố mày không ăn được cá mà cũng bày đặt rủ về nhà ăn cơm? Mày có thật sự tỉnh táo không Nghĩa?"
Tao tức cái mình tao á, sao mà nó cứ để cho mình phải chửi thì nó mới chịu, mới ăn cơm ngon. Giờ thì mày no rồi đó, no mày mà đói tao.
"Mày làm tao quá thất vọng! Có chuyện cơm nước thôi mà mày cũng làm không xong nữa là sao Nghĩa? Mày nói tao nghe thử coi."
Chửi ai đó ngu dốt là một tội ác, nhưng cmn ngu quá thì phải chửi.
Thằng Nghĩa lúc này cãi ngược lại với tôi: "Quả thực tao có rủ nhưng tao đâu có nói là ăn món gì? Nếu mình đã chấp nhận cuộc chơi ngồi vào bàn ăn thì có món gì ăn món đó đi chứ."
"Ê khoan, dừng khoảng chừng là 2 giây"
Giọng Khánh Di cất lên làm tạm dừng cuộc cãi tay đôi giữa hai chúng tôi: "Bất ngờ chưa hai con chó, gà ủ muối mẹ nuôi bỏ vào hộp để trong tủ lạnh."
Á đù, dell thể ngờ. Ai mà có dè nó không tìm trong tủ lạnh. Thôi xong, tiêu mình rồi! Bàn tay thằng Nghĩ lúc này kêu rắc rắc, nó tiến lại gần tôi:
"Ê ê mày tính làm gì hả?"
Tôi chỉ tay về phía camera góc tường: "Nhìn đi, người đang làm trời đang nhìn. Lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó thoát. Bỏ cái suy nghĩ đó nghe."
Nó cười khinh tôi:
"Đây là nhà của tao. Tao có thể đánh mày được, cũng có thể xoá lịch sử camera được."
"Cmn, tao liều mạng với mày"
Chỉ tiếc là tôi bất tài vô dụng. Vừa xuất chiêu thì bị nó túm cổ áo xách lên, tay còn lại nhéo má tôi kéo ra. Giờ chỉ còn một cách đó là chắp tay van xin, chờ thời giương Đông kích Tây.
"Thôi mà đại ca, cho em xin lỗi, được chưa?"
"Xin lỗi thì nói xin lỗi không thôi, còn thêm hai chữ 'được chưa' vào để đấm nhau hay gì?"
Nó liếc nửa con mắt với tôi, Khánh Di còn thêm dầu vào lửa: "Xin lỗi... được chưa? Là lời xin lỗi của những người mặt thì áy náy nhưng lòng thì không cam tâm."
Hoa hồng nở rộ bốn mùa, không sợ chó dữ chỉ sợ chó hùa. Tôi nở nụ cười gượng gạo:
"Hãy quý trọng những người chửi bạn, họ chấp nhận khẩu nghiệp để giúp bạn tốt hơn."
![](https://img.wattpad.com/cover/350143053-288-k870209.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Bây Giờ Rất Muốn Đập Chậu Cướp Hoa
General FictionTuy gắn tag Học Đường Việt nhưng không theo motif thanh mai trúc mã, nuôi vợ từ bé mà chúng ta thường gặp. Truyện bắt nguồn từ tình huống tai nạn xe dở khóc dở cười do Trần Ngọc Bảo Châu và cô bạn thân Nguyễn Hồ Khánh Di gây ra. Cả hai đã được gia đ...