Phiên ngoại 3: Tình yêu của Vương Húc

890 18 0
                                    

Edit by Náppu

#

Thời điểm ta lần đầu tiên nhìn thấy hắn, năm ấy hoa mẫu đơn vừa nở.

Ông ngoại từ trước đến nay tính tình không nóng không lạnh lại bảo ta kêu hắn là ‘ba ba’...

Ta thuận theo kêu một tiếng ‘ba ba’, nam nhân thấp bé kia lại như là thụ sủng nhược kinh, muốn sờ sờ đầu ta, ta dừng một chút, lui về phía sau một bước, nam nhân kia hốc mắt đều đỏ bi thương thu hồi tay...

Sau đó, ta từ chỗ ông ngoại mới biết, nam nhân kia tên Vương Đình, trước kia là lão sư của mẹ ta, mẹ ta theo đuổi hắn, cuối cùng chưa kết hôn đã có thai, có ta, đáng tiếc chuyện này bị ông ngoại biết, mẹ ta tự nhiên là bị bắt trở về, ta từ lúc sinh ra đến ba tuổi đều là hắn mang theo...

Mãi cho đến ba tuổi, con gái duy nhất của ông ngoại bị bệnh ngoài ý muốn tử vong, ta mới được mang về đến cái ‘nhà’ này.

Bởi vì, sản nghiệp gia tộc lớn như vậy, cũng cần một người thừa kế không phải sao?

Ta đối với cái nhà này mà nói, chính là công cụ kéo dài huyết mạch cùng kế thừa gia nghiệp, ta không sao cả, dù sao hết thảy đều đối với ta không có chỗ nào không tốt..

Năm ấy ta đều đã mười ba tuổi, cách mười năm mới đến gặp ta, ta cũng đối với người nam nhân này không có cảm giác gì, ngoài miệng nghe lời kêu ‘ba ba’, nhưng xa cách nồng đậm lại là như thế nào cũng không hòa tan được...

Về sau mỗi lần cuối tuần, nam nhân kia đều sẽ tới gặp ta, ta cũng chỉ có ngày đó mới có thời gian nghỉ ngơi, về điểm này, ta cảm thấy hắn còn đối với ta có chút tác dụng...

Lúc nào cũng thế, hắn sẽ dùng thanh âm mềm như bông kêu ta ‘tiểu Húc’.

Ban đầu ta còn chưa thể thích ứng, chưa từng có người nào thân mật kêu ta như vậy, nhưng ta cũng không muốn sửa hay ngăn cản hắn.

Đại khái là ta cư xử hắn có chút quá lãnh đạm, hắn từ mỉm cười bắt đầu biến thành cười khổ.

Lại sau đó, ta đã quen sự tồn tại của hắn, hắn cũng quen ta đối với bất luận kẻ nào đều có thái độ đạm mạc, lúc hai người ở bên nhau cơ bản đều là hắn nói, ta lắng nghe.

Có một ngày, ta nhất thời hứng khởi, lúc hắn chuẩn bị trở về, ta nói hắn đưa mình cùng trở về, hắn nhìn phía sau ta hỏi ý của ông ngoại, ông ngoại cái gì cũng không nói, hắn liền cười đến xán lạn.

Thật là người dễ dỗ...

Sau khi ta đến nhà hắn, hắn vẫn luôn vội vàng không ngừng, chốc lát rửa trái cây cho ta, chốc lát chân tay luống cuống đỏ mặt kêu ta tùy ý ngồi.

Ta thật ra cảm thấy một đại nam nhân có thể đem việc trong nhà thu thập ấm áp như vậy phi thường không tồi, nhàn nhạt nói một câu ‘ta thích’, hắn mới yên tâm.

Sau đó hắn lại ôm một quyển album thật dày để ta xem, phía trên đều là ảnh chụp ba tuổi của ta, rõ ràng phi thường ngu ngốc, ta cảm thấy kia nhất định không phải ta, nhưng hắn lại nhìn ảnh chụp, ngón tay nhỏ hơn rất nhiều so với nam tử bình thường chỉ những ảnh chụp đó rồi cười đến vui vẻ ôn nhu.

[NP_Hoàn] Trọng Sinh Chi Nghiệt TìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ