Chương 3.2: Thảm họa ập tới (tiếp)

676 30 8
                                    

Nhìn ra cánh cửa phòng học, lòng Rain như lửa đốt. Sự chờ đợi đang dần giết chết cậu. Cuối cùng thì cậu sẽ có cơ hội để nói chuyện với Sky. Tháng vừa rồi thực sự là một thảm họa. P'Payu và P'Pai đã bắt đầu quay lại đường đua và tuần trước và điều đó giúp cho Rain có nhiều thời gian để suy nghĩ một mình hơn.

Rain vẫn chưa thể tiêu hóa được hành động của Sky. Cậu hiểu bạn thân của mình hơn P'Payu và P'Pai. Chắc chắn Rain không thể bao biện gì cho Sky trong tình huống này nhưng cậu cũng không thể diễn giải được suy nghĩ của mình cho những người không hiểu Sky như cậu. Thường thì cậu khá là bàng quan với mọi thứ, cậu biết. Nhưng với những người mà cậu luôn trân trọng từ tận sâu trong tim thì Rain lại cực kỳ để ý. Giống như Sky.

Rain đã từng nhìn thấy bạn thân của mình vui vẻ, mỉm cười bẽn lẽn khi nhìn vào màn hình điện thoại và tất cả là vì P'Prapai. Không thể nói đó là nụ cười giả tạo được. Cảm xúc trong đôi mắt Sky mỗi khi P'Pai được nhắc tên trong cuộc trò chuyện của những cô cậu sinh viên không thể nào là giả vờ. Và rồi bỗng một ngày, đôi mắt trong sáng ấy đã biến đổi thành một thứ gì đó thật xa lạ. Một thứ gì đó trống rỗng.

Rain thấy được Sky giật mình trước những âm thanh lớn, nhắm chặt mắt trong một giây lát mỗi khi có ai đó gọi tên hoặc chạm vào người. Rain có thể nhận ra sự sợ hãi trong đôi mắt của bạn trước khi chúng trở lại trống rỗng vô định. Sky không còn cười với bất kỳ ai nữa, vô cùng kiệm lời, chỉ cắm mặt vào bài vở và công việc.

Sig, Por, Ple tưởng đó chỉ là do bài kiểm tra. Còn Rain không thể thoát khỏi linh cảm còn điều gì đó hơn thế nữa. Sky luôn trả lời mình ổn, chỉ bị căng thẳng chút thôi mỗi khi Rain muốn hỏi. Mọi người đều kiệt sức trong các kỳ thi, im lặng hoặc gắt gỏng hơn, nhưng đôi vai gù của Sky trông nặng nề hơn thế rất nhiều và khi Sky biến mất sau kỳ thi, Rain đã cảm thấy thật tội lỗi vì đã cho người bạn không gian thay vì đến bên Sky nhiều hơn.

Rain ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Sky bước vào lớp mà không nhìn ai. Sig tiến về phía người bạn trước cả Rain, người nở nụ cười ngay khi nhìn thấy Sky. Cậu trông thấy Sky thậm chí không nhìn Sig và hoàn toàn phớt lờ bạn để di chuyển về chiếc ghế gần cửa nhất.

"Sky?"

——————————————

Ba ngày tiếp theo, Rain dần hiểu được ý nghĩa của cậu hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều.

Sky đang đẩy bạn bè của mình ra xa, tự biến mình thành một người tách biệt xã hội, và thậm chí cậu bé còn làm điều đó một cách lịch sự không thể chê trách. Chàng trai nhỏ mỉm cười lịch sự mỗi khi có ai đó không phải nhóm bạn của cậu đến gần nhưng chỉ trả lời ngắn gọn và kết thúc cuộc trò chuyện nhanh chóng. Sky lúc nào cũng chăm chú làm bài nhưng luôn bỏ đi ngay khi chuông reo. Không ai có thể nhìn thấy cậu biến mất ở đâu trong giờ nghỉ.

Cậu sinh viên phớt lờ nhóm bạn của mình một cách khá rõ ràng. Xung quanh có nhiều tin đồn về một cuộc cãi vã nào đó và Sky đã rời nhóm, Rain có thể thấy Sig và những người khác ngày càng giận dữ hơn khi Sky né tránh bất cứ khi nào họ muốn nói chuyện. Sky cũng rời câu lạc bộ sinh viên, lấy lý do sức khỏe với các giáo sư để lảng tránh bất kỳ buổi hội họp nào.

[PrapaiSky] Em xứng đáng với những điều tốt đẹp hơnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ