Lần đầu tiên tôi phát hiện ra hình như cậu ấy thích tôi, là vào ngày thứ hai sau khi bộ phim kia đóng máy.
Chúng tôi sống cạnh nhau, nhìn mặt nhau mỗi ngày mấy tháng trời, đến lúc đóng máy lại vẫn đi gặp nhau tiếp.
Là tôi mời.
Thật ra là do tôi chỉ còn ở lại thành phố này ít ngày nữa, nên muốn gặp Gojo Satoru một lần cuối, dù gì cũng miễn cưỡng coi như là bạn bè, tuy không thân thiết mấy nhưng cũng không thể đi mà không nói với nhau câu nào được.
Tôi nghĩ khách sáo một chút cũng tốt, biết đâu sau này vẫn còn gặp lại nhau.
Tôi không quen biết Gojo Satoru từ trước, đến lúc được nhận vai, đọc thông báo trên trang chủ tôi mới biết ai là người đóng cặp cùng mình. Trong một dàn những gương mặt sáng sủa long lanh, cậu ấy là người nổi bật nhất, đẹp nhất, không để ý cũng khó.
Nghe nói nhà cậu ấy rất giàu, tôi cũng không biết vì sao cậu ấy lại chạy đến đây nhận cái công việc kì cục này nữa.
Nhưng thái độ làm việc của Gojo Satoru rất tốt, hoặc phải nói là Gojo Satoru rất có năng khiếu cho công việc này. Vai diễn của cậu ấy là một cậu thiếu gia giàu có bệnh tật, từ đầu đến cuối phim chỉ ngồi trên xe lăn hoặc nằm dài trên giường. Nhưng cái gương mặt xán lạn tươi tỉnh bẩm sinh của cậu ấy lại cứ như có công tắc, ngồi xuống một cái là ủ rũ xanh xao ngay lập tức. Đến cả sự rạng rỡ quanh quần trong đôi mắt cũng tắt ngúm đi, chìm vào cái vẻ xinh đẹp mà ảm đạm u uất.
Lúc nhìn thấy Gojo Satoru ngồi trước hiên nhà, nắng rải rác in hình những phiến lá lên tấm khăn mỏng phủ trên đùi cậu, tôi cảm thấy cậu ấy như hoà làm một với con người xa lạ được khắc hoạ trên những dòng kịch bản mình đã đọc, như thêm vào đó hơi thở chân thực và sống động của một con người thật sự tồn tại.
Thế nên tôi không băn khoăn về lý do Gojo nhận công việc này nữa, cậu ấy chính là sự lựa chọn tốt nhất cho vai diễn này.
Còn tôi, tại sao tôi lại ở đây ư, có lẽ là để ánh nắng nhu mì dịu dàng này soi rọi an ủi linh hồn tôi.
Tôi thích vai diễn của mình, vả lại người ta trả công cũng hậu hĩnh. Nếu không làm việc ở đây thì tôi cũng sẽ phải làm việc ở một nơi khác thôi, dù gì bố mẹ cũng không có tiền cho tôi đi học tiếp. Làm cái nghề này may mắn thì còn kiếm được nhiều tiền, lại kiếm được nhanh, cũng đáng để thử mà.
Quay lại chuyện Gojo Satoru, tôi hẹn cậu ấy ăn bữa hôm đó chủ yếu là để khách sáo cảm ơn cậu ấy đã giúp đỡ tôi trong khoảng thời gian quay phim vừa qua. Tôi chỉ là một tay mơ, miễn cưỡng gọi là có hình tượng hợp vai nên được nhận, chứ về việc diễn xuất thì cơ bản là mù mờ, chỉ có thể làm theo bản năng.
Vai diễn của tôi không khó, cố gắng một chút, nhớ thoại cho kĩ, nói cho tự nhiên thì cũng chấp nhận được, chỉ là đối mặt với một hình tượng hoàn hảo như Gojo Satoru khiến tôi nổi lòng ganh đua. Đại loại như là tại sao cậu ấy và tôi bằng tuổi nhau, mà cậu ấy thì trông thành thạo như vậy, tôi lại trúc trắc thế này. Xen lẫn vào đó cũng có cả một chút áy náy nữa, có lẽ nhìn tôi chật vật mãi không diễn ra hồn phải khiến cậu ấy sốt ruột lắm.
![](https://img.wattpad.com/cover/354164168-288-k276338.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[𝐆𝐨𝐆𝐞𝐆𝐨] high heels on cobblestone
Fiksi Penggemar[𝐆𝐨𝐆𝐞𝐆𝐨] high heels on cobblestones ||shortfic|| Couple: Gojo Satoru + Geto Suguru Tag: ngôi thứ nhất, showbiz, vừa đơn phương vừa song phương, cảnh báo OOC cực mạnh, con nhà nòi rất có năng khiếu diễn xuất Satoru x tay mơ casting trúng tuyển...