" Hiếm lắm mới có ngày nghỉ, chúng ta ra ngoài đi. Tôi thấy anh chẳng bao giờ tận hưởng cuộc sống một cách trẻ trung cả " Lưu Diệu Văn kéo người ra khỏi ổ chăn mền ấm cúng.
Cơ thể Nghiêm Hạo Tường mềm oặt hệt không nghe lời, hắn bất lực thở dài. Liền nằm đè lên người anh, đôi môi lướt qua môi và cơ thể của người phía dưới.
Anh cảm nhận được sự kích thích đến từ hai điểm hồng trước ngực, hệt như hiện tại anh đang nằm trong một hồ nước có những chú cá đến và xem anh như một miếng mồi, mút lấy da thịt của anh.
Bép
" Sáng sớm cậu phát rồ cái gì vậy hả?!" Nghiêm Hạo Tường ngồi dậy đánh vào đầu Lưu Diệu Văn một cái rõ đau
" Ai kêu anh không chịu dậy cơ chứ, hôm nay tôi đã lên lịch hết rồi. Đảm bảo sẽ vui!" Mặt hắn sáp tới nhưng liền bị anh đẩy ra
" Biết rồi ! Biết rồi! Bây giờ thì mau mau cút ra khỏi người tôi dùm! " Nghiêm Hạo Tường bước khỏi giường, đi vào nhà vệ sinh với một tâm thái không hề tình nguyện
Một hồi sau, cả hai xuống nhà đặt đồ ăn về ăn sáng. Nhân tiết trời vẫn còn sớm, bọn họ đi ra khỏi nhà đi đến khu công viên lớn của thành phố
Tại đây Nghiêm Hạo Tường thấy Lưu Diệu Văn kéo anh đi đến chỗ hội người già tập dưỡng sinh ở giữa công viên, anh liền phàn nàn " Này nếu như cậu lôi tôi đi ra đây để tập dưỡng sinh thì không cần, ngày rảnh tôi đều sẽ ra đây "
" Ai nói với anh ra đây chỉ để tập dưỡng sinh vậy chứ?" Tốc độ của hắn ngày càng nhanh hơn, cuối cùng hắn đến trước một cái cột đèn. Sau đó hắn loay hoay lấy từ trong bụi cây ra một cái bát đựng thức ăn
Cẩn thận lấy khăn ướt đã chuẩn bị ra lau sạch bát, sau đó là lấy cốc giấy đã cắt ngắn đổ nước sạch vào
" Nào, cầm lấy " Lưu Diệu Văn xoay người ném cho anh một bịch thức ăn cho thú cưng
" Thức ăn cho thú cưng ?" Anh nghi hoặc
" Mau mau mở ra đi " Hắn cười chờ đợi anh
" Ồ... " Nghiêm Hạo Tường làm theo lời hắn, mở bịch thức ăn ra
" Meo.... "
" Áu áu "
Ngay lập tức từ các bụi cây nhưng chú mèo và chó hoang lao đến chỗ Nghiêm Hạo Tường, quấn quýt dưới chân anh.
" Là đi cho bọn chúng ăn đó,có vẻ như đã nói lắm rồi. Anh đừng chần chừ nữa "
Anh gật đầu đi đến đổ thức ăn vào bát, nhìn đám chó mèo nhỏ bé dưới chân anh quả thật có chút rung động. Ngồi sụp xuống ôm lấy đầu gối chăm chú nhìn bọn chúng
" Có lẽ bọn chúng rất quen thuộc với cậu nhỉ ?" Nghiêm Hạo Tường bất giác đưa tay lên chạm vào lông của một chú mèo
" Ừm... lúc tôi ở nước Y cũng hay cho động vật hoang ăn, vì thế bây giờ đến nước T cũng giữ thói quen này "
" Dễ thương quá .... " Anh thật sự thích cảm giác được chạm vào chúng, những vật nhỏ nhưng sức sống lại mãnh liệt
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Văn Nghiêm ] Bông Hồng Đỏ Giữa Lòng Thành Phố
FanficEABO - Kỳ dị - đặc nhiệm × tội phạm -cường cường Sói lớn giả cún con, niên hạ, trung khuyển Enigma công × gấu nâu cao kiều, lãnh đãm Alpha thụ