Lưu Diệu Văn là một Enigma nhưng lại có một quá khứ hẩm hiu, bi đát đến đáng thương.
Từ lúc sinh ra chỉ được ở với mẹ vỏn vẹn 3 năm rồi bị tách ra bởi Lưu Tư Hành.
Mẹ cậu - Tạ Thời Yên là một Omega tắc kè hoa với tình trạng phân hoá là A4 chưa phải là tình trạng tốt nhất để sinh sản ra đời sau với số lượng nhiều và trội.
Vì thế nên bà lúc nào cũng yếu ớt, gầy gò, lần nào gặp cũng là trên mình mang theo cái bụng bầu lớn
Cả bà, Lưu Diệu Văn và các anh em ra đời trước của hắn đều là vật thí nghiệm nằm trong tay của Lưu Tư Hành. Mục đích của ông chính là tạo ra đời sau trội hơn so với bao giờ hết.
Trước hắn là còn rất nhiều anh chị em khác nhưng số phận của bọn họ là thí nghiệm lỗi bị cha ruột của mình chính tay tiêu hủy.
Lưu Diệu Văn sống 12 năm trong lồng kính. Ngày ngày bị nhiều người quan sát, tiêm thuốc, kích điện đến nhiều lúc còn phản phệ sùi bọt mép, nôn ra máu.
Nhiều khi hắn cảm thấy bản thân mình không còn là người nữa mà đã biến thành một thứ sinh vật biến dị nào đó chăng?
Ngày ngày bị đem đi làm thí nghiệm đủ trò, ngày ngày bị bọn xưng là " tiến sĩ " che mắt đem hắn đi làm đủ mọi trò.
12 năm ấy Lưu Diệu Văn sống như một cái xác không hồn ngày ngày phải chịu sự tra tấn.
Hắn bị tiêm thuốc tăng trưởng tuyến thể, cường hoá pheromone. Bản thân lại còn bị ức chế cơ thể khiến hắn tuy đã 15 tuổi nhưng vẫn trong cơ thể của một đứa trẻ 3 tuổi.
Đến năm hắn 15 tuổi cơ thể dường như đã sinh ra miễn nhiễm chứ không còn phản phệ, lúc bị kích điện hắn không còn phản ứng kịch kiệt, la hét thiếu điều chết đi sống lại như trước nữa mà chính là nằm im nhìn chằm chằm Lưu Tư Hành qua một tấm kính.
Không lẽ hắn không từng bỏ trốn sao?
Đã từng
Đã làm đủ mọi cách để thoát ra khỏi vận mệnh nhưng hắn vẫn bị bắt về thậm chí là đem đi thí nghiệm ác hơn. Cũng đã thử tự sát nhưng lần nào cũng là bị Lưu Tư Hành giật về từ tay thần chết.
Vì thấy thí nghiệm đã không còn tác dụng với Lưu Diệu Văn nên Lưu Tư Hành quyết định đón hắn ta khỏi viện thí nghiệm, đem về nhà riêng bắt đầu quá trình dạy dỗ.
Ngày ra khỏi cái nơi địa ngục đó, Lưu Tư Hành không đến mà sai người đến đón Lưu Diệu Văn. Hắn vô cùng chán ghét cái cơ thể 3 tuổi nhỏ nhắn vô dụng này.
" Cậu chủ mời lên xe "
Lưu Diệu Văn ngồi lên chiếc xe màu đen sang trọng, qua ô cửa xe hít một ngụm không khí của thế giới bên ngoài.
Quả thật là dễ chịu hơn thứ không khí nhân tạo ghê tởm trong lồng kính mà suốt mười mấy năm hắn đã phải ngửi.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, đi được một đoạn khá xa qua ô cửa xe thì hắn nhìn thấy một nơi đông đúc người qua lại
" Đây là đâu vậy?" Hắn không còn nhớ được gì về thế giới ở bên ngoài nữa rồi
" Thưa cậu chủ đây là quảng trường rộng nhất của nước Y chúng ta ạ" Người bên cạnh đáp rồi đưa tay lên muốn kéo cửa xe lên nhưng bị hắn chặn lại
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Văn Nghiêm ] Bông Hồng Đỏ Giữa Lòng Thành Phố
FanfictionEABO - Kỳ dị - đặc nhiệm × tội phạm -cường cường Sói lớn giả cún con, niên hạ, trung khuyển Enigma công × gấu nâu cao kiều, lãnh đãm Alpha thụ