Jeon Wonwoo tỉnh lại, đang còn rất buồn ngủ, đột nhiên lại cảm thấy mình bị ép tới không thở nổi, nhìn xuống lòng ngực liền thấy khuôn mặt của Kim Mingyu đang ngủ gối lên ngực mình; cậu nhất thời cảm thấy kinh hách, một lát sau, mới mơ hồ nhớ tới chuyện tối hôm qua, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Cậu thấy đối phương trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại, liền vươn tay vén lại mái tóc hỗn độn cho Kim Mingyu, vẫn ôm đối phương như cũ.
Trong phòng mở điều hòa, độ ấm đối với người vừa mới tỉnh mà nói có chút lạnh, Jeon Wonwoo ôm nam nhân, qua không lâu lại cảm thấy bắt đầu ấm áp, một bên nghĩ đối phương tỉnh lại không biết có thể giận dỗi không, một bên bắt đầu cười thầm.
Nhưng lần này sự tình cũng không phát triển như cậu nghĩ, hơn mười phút sau Kim Mingyu mở mắt ra, không có tức giận, không có trách cứ, càng không có ngôn từ không được tự nhiên; Jeon Wonwoo nhìn đối phương, ngơ ngác nói câu: "Chào buổi sáng."
"... Chào buổi sáng." Kim Mingyu bình bình đáp trả một câu, xoay người, không kiên nhẫn ôm eo của Jeon Wonwoo làm cho Jeon Wonwoo nằm đến bên cạnh, sau đó giọng nói mơ hồ nói: "Còn sớm, ngủ tiếp một chút."
Jeon Wonwoo sững sờ ừ một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy mình có thể đang mơ một giấc mơ không thực tế, Kim Mingyu buổi sáng dậy chuyện thứ nhất lại không phải đẩy cậu ra, chuyện thứ hai lại không phải rời khỏi giường. Hết thảy đều tương phản với suy nghĩ của cậu, cậu chưa bao giờ biết, người thuộc loại trời sinh tính không được tự nhiên như Kim Mingyu, cư nhiên sẽ ôm cậu tiếp tục ngủ, cho dù hiện tại là lúc hưởng tuần trăng mật cũng tương đương khó tin.
Cả khuôn mặt cậu đều dựa vào ngực của đối phương, nếu tĩnh tâm lại, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập ổn định của nam nhân. Jeon Wonwoo do dự một chút, quyết định cũng tiếp tục ngủ, dù sao Kim Mingyu cũng ngủ, cậu không có khả năng vì vậy mà bị trách cứ.
Giấc ngủ này của hai người liền trực tiếp đến tận giữa trưa.
Lúc Kim Mingyu lại tỉnh lại, bệnh trạng mẫn cảm lại xuất hiện, anh cuốn chặt chăn bông, uống một viên thuốc xong liền nằm ở trên giường. Jeon Wonwoo gọi điện thoại kêu phục vụ phòng, để cho nhân viên phục vụ đưa tới bữa sáng muộn.
Không biết là bởi vì tác dụng phụ của thuốc hay chỉ thuần túy là không muốn ăn cái gì, Kim Mingyu không phấn chấn tựa vào đầu giường, chỉ ăn một chút sa lát, uống một ngụm canh, sau đó thì không chịu ăn gì nữa. Jeon Wonwoo khuyên vài câu, cũng không có hiệu quả, bỗng nhiên nhớ tới phương pháp lúc trước mình đã dùng qua, dứt khoát tự mình lên sân khấu đút thức ăn cho đối phương, thần sắc nam nhân hơi động, lại ngoan ngoãn tiếp nhận.
Thực vật đầy mỡ nói thế nào Kim Mingyu cũng không chịu ăn, Jeon Wonwoo châm chước một chút, chỉ đút cho đối phương ăn mấy miếng bánh mì, uống một ít nước luộn thịt bò, lại dùng dĩa xiên một miếng chanh cùng ô mai có rưới nước tương, từng miếng từng miếng đút vào miệng đối phương.
Kim Mingyu chậm rãi nhai nuốt, dường như cũng không phải đặc biệt muốn ăn, mà chỉ là đơn thuần cho Jeon Wonwoo mặt mũi mới ăn những thức ăn này.
Jeon Wonwoo buông đồ ăn, hỏi: "Đúng rồi, hôm nay anh vẫn nên ở trong khách sạn nghỉ ngơi đi, nếu nhàm chán xem TV cũng được... Nhưng mà TV ở đây hình như không có tiết mục phấn khích gì..."
Kim Mingyu nghe vậy lại đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, Jeon Wonwoo truy hỏi, mới biết được đối phương không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, không khỏi cảm thấy buồn cười, lại có chút lo lắng.
"Anh vươn đầu lưỡi ra cho em xem nào, nếu cắn phải quá sâu, thì phải mời người đến bôi thuốc cho anh." Jeon Wonwoo từ đầu an vị ở mép giường liền nghiêng người, dựa về phía đối phương.
Kim Mingyu cụp mắt, vươn đầu lưỡi màu hồng nhạt, Jeon Wonwoo tập trung nhìn vào, một bên đầu lưỡi của nam nhân có thêm một vết thương, thoạt nhìn không quá sâu, nhưng máu lại theo đầu lưỡi không ngừng chảy ra. Cậu lấy khăn tay lau một chút, nhưng một lát sau, tình huống chảy máu cũng không có cải thiện.
Jeon Wonwoo ngẩng đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt đối phương không hề có chút hứng thú, bộ dáng vươn đầu lưỡi thật dài. Không biết là bởi vì đau đớn hoặc là nguyên nhân khác, đầu lưỡi nhạt màu kia duỗi thẳng tắp, lại run nhè nhẹ. Bộ dáng này làm cho Jeon Wonwoo nhớ tới hình tượng của loài động vật nào đó.
Trên thực tế, cậu nghĩ đến chính là chó, lấy Kim Mingyu mà nói, hơn phân nửa là một con chó cỡ lớn có huyết thống nổi tiếng quý hiếm, tưởng tượng bộ dáng trên đầu nam nhân dài ra một lỗ tai chó, phía sau đong đưa cái đuôi chó, mặt không hề thay đổi vươn đầu lưỡi muốn liếm liếm chủ nhân hoặc làm chủ nhân vui vẻ, không khỏi thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Jeon Wonwoo nghĩ như thế, thật không phải xuất phát từ nguyên nhân giễu cợt hoặc là trào phúng, ngoại trừ cảm thấy hình tượng tương tự, nhiều ít cũng là bởi vì cảm thấy nam nhân ngoan ngoãn làm ra loại động tác này có chút đáng yêu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hôn nhân tạm được (MinWon)
FanfictionThể loại: Hiện đại, lạnh lùng công với ôn nhu thụ, bình thản ấm áp, HE. Truyện Hôn Nhân Tạm Được của tác giả Huỳnh Dạ là câu chuyện tình yêu bắt đầu từ một cuộc hôn nhân liên kết của hai gia tộc. Hắn là con thứ hai trong một gia đình bậc trung, bỗn...