Không phát hiện trên mặt nàng ửng đỏ, Thái Anh kiểm tra trên chân nàng sưng đỏ mày kiếm hơi nhíu. "Phiền toái!" chị thấp mắng một tiếng khuôn mặt lộ vẻ không kiên nhẫn nghe được của chị nói, Lệ Sa rụt lui bả vai không dám hé răng chỉ sợ chị bỏ lại nàng.Lệ Sa liếc nàng liếc mắt một cái đem túi tên trên lưng quăng cho nàng lại xoay người đưa lưng về nàng.
"Đi lên!"
"Nha?" Nhìn lưng của chị Lệ Sa ngẩn người.
Thái Anh quay đầu trừng mắt nàng "Ngươi là làm không được?"
Bị chị nhắc, Lệ Sa không dám lại chần chờ đưa tay đặt ở trên vai chị sợ hãi leo lên.
"Tay nải của ta." Thấy nàng đem tay nải vứt trên mặt đất, Thái Anh nhịn không được phóng đại thanh âm:
"Hắc!" Lệ Sa chạy nhanh nhặt tay nải. "Thật sự là phiền toái!" Thái Anh lưng cõng Lệ Sa trong miệng nhịn không được thấp giọng rủa cố tình nhưng không cách nào bỏ lại nàng ai bảo nàng dùng ánh mắt giống như con thỏ đáng thương kia xem xét chị làm cho chị cảm thấy bỏ lại nàng hình như là tội ác tày trời.
"Chúng ta muốn đi đâu?" Lệ Sa đỏ mặt dán vào lưng Thái Anh tim đập có điểm dồn dập lần đầu tiên cùng người lạ gần như vậy làm cho nàng có điểm không quen.
"Đem ngươi mang đi bán!" Thái Anh hừ lạnh tức chính mình làm sao không có việc gì xen vào việc của người khác.
Lệ Sa không có đáp lời chính là nóng nghiêm mặt nhìn lưng của chị.
Không biết vì sao nàng cảm thấy nàng có thể tin tưởng chị, đối với lời của chị cũng không giống ngay từ đầu như vậy sợ hãi.
Sợ hãi đem mặt dán tại trên lưng chị mặt của nàng nóng nóng tâm cũng nóng nóng khóe môi nhi khẽ nhếch cười đến ngọt ngào.
Kiều nhuyễn rên rỉ theo hồng nhạt cánh môi bật ra mắt đẹp chảy ra nước mắt yếu ớt rất đáng thương run rẩy hai má non mịn phiếm đỏ ửng ở dưới ánh lửa càng mê người.
"Ân..." Cắn cánh môi Lệ Sa hơi nhíu mi nước mắt ở hốc mắt khinh chuyển cùng với tiếng kêu làm cho người ta tê dại đứng lên.
Thái Anh cau mày nghe tiếng kêu của nàng một cỗ nôn nóng theo trong lòng hiện lên. "Đủ! Chính là nhu cái chân người kêu cái gì!"
Còn gọi như vậy mị khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp phiếm phi choáng váng phiếm thủy quang mắt đẹp xem xét chị làm cho của chị tim đập nhanh một cỗ nhiệt khí theo làn da tán ra.
"Nhưng là người ta đau." Không hiểu bị mắng Lệ Sa rất ủy khuất nhìn Thái Ann không hiểu chính mình làm sai điều gì.
Bị nàng nhìn ánh mắt chăm chú Thái Anh đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô cúi đầu không nói một câu chuyên chú giúp nàng xoa mắt cá chân.
"A! Đau quá..." Thu quần áo Lệ Sa nhỏ giọng kêu đau thân mình hơi co lại, nghĩ lùi chân về nhưng chị lại nhanh cầm lấy mang theo ngón tay thô kiểu ôn nhu xoa lấy chân của nàng hừ nhẹ.
Thái Anh thở sâu, bắt buộc chính mình đối với thanh âm mền mại của nàng có tại như điếc đem tầm mắt đặt ở trên chân của nàng bàn tay to nhẹ xoa.
Chân của nàng rất nhỏ tuyết trắng trong sáng cùng tay chị ngăm đen thành ngược lại mềm da thịt giống bánh bao mới ra lò, có một chút ấm áp.
Hai người dựa vào quá gần mơ hồ, chị ngửi được mùi thơm theo trên người nàng bay tới.
Nàng bộ dạng rất đẹp cho dù mặc nam trang một bộ chật vật khóc ánh mắt chị vẫn là đầu tiên bị một cô gái như nàng xinh đẹp bắt lấy.
Mà nàng điềm đạm đáng yêu càng làm cho chị không thể bỏ lại nàng, đành phải mang nàng cùng nhau đi.
"Thật sự là cái phiền toái......" chị nhịn không được than niệm, ngón cái xoa mềm da thịt, làm cho mắt cá chân sưng đỏ tiêu tán.
"Ân..." Lệ Sa hừ nhẹ hai má nóng một chút nghĩ bắt buộc chính mình không cần kêu ra tiếng lại khống chế không được bởi bàn tay ôn nhu xoa, ngay cả nàng cũng hiểu được chính mình thanh âm hảo ái muội.
Mềm mại đáng yêu hừ nhẹ mê tâm thần Thái Anh, bàn tay to cầm mắt cá chân hướng lên trên, chuyển qua trắng mịn cổ chân, xúc cảm mền mại như tơ làm cho chị mị hí mắt.
Lệ Sa đỏ mặt tim đập ở chị tiếp xúc dần dần nhanh hơn nàng không hiểu chính mình là làm sao, thanh âm sợ hãi "Ta...... cổ chân của ta không bị thương."
Lời của nàng làm cho Thái Anh hoàn hồn thế này mới phát hiện tay chính mình nhưng lại qua lại vỗ về cổ chân của nàng đầu ngón tay yêu cực cái loại cảm xúc mềm mại này.
Thái Anh nhướng mày nhìn Lệ Sa. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng phiếm ửng hồng hàm răng khẽ cắn cánh môi hồng ánh mắt sương mù chính lệ chăm chú nhìn, ngực chị nhịn không được nóng lên dưới bụng cũng truyền đến một trận nôn nóng, chị hiểu được loại phản ứng này là cái gì lại không nghĩ rằng nàng có thể khơi mào cái của chị cái thứ phiền mà chị luôn trốn tránh bao nhiêu năm nay nó khiến chị không thể hòa nhập với mỗi người như bình thường bây giờ lại mang đến phiền phức nữa rồi...
"Thật không nghĩ tới......" chị nỉ non khuôn mặt ở dưới ánh lửa mang theo một tia tà khí làm cho Lệ Sa nhất thời cảm thấy mặt đỏ tim đập.
"Cái gì?" Nàng phát ra tiếng lại phát hiện thanh âm chính mình khẽ run môi có điểm khô làm cho nàng nhịn không được đưa lưỡi liếm liếm.
Nheo lại mắt chị nhìn cái lưỡi mê người thơm tho khi nàng đem đầu lưỡi thu hồi chị thăm dò tới gần nàng nhanh chóng hôn lên môi nàng.
"Ngô." Lệ Sa trừng lớn mắt, không hiểu chị làm sao ăn miệng của nàng? "Ngươi..."
Nàng vừa mở miệng đầu lưỡi của chị liền nhanh chóng thâm nhập.
Lửa nóng đầu lưỡi của nàng cuồng mạnh cùng nàng giao triền tham làm hưởng thụ hương vị ngọt ngào của nàng, bàn tay chị cũng đi theo ôm thắt lưng của nàng làm nụ hôn hai người trở nên sâu sắc.
Lệ Sa nhẹ tay để trong ngực Thái Anh thân thể mềm mại theo môi chị hôn mà như nhũn ra đầu lưỡi nhu nhược mặc chị hôn, hô hấp dần dần dồn dập khuôn mặt nhỏ nhắn ở dưới ánh lửa chiếu rọi hồng như quả táo chín.
Thẳng đến khi nàng muốn thở không nổi chị mới buông mỗi nàng ra, chỉ bạc ái muội liên trên cánh môi hai người, lưỡi của chị liếm đi răng nanh khẽ cắn môi dưới của nàng.
Tư vị của nàng so với chị suy nghĩ còn ngọt hơn làm cho chị nghĩ một ngụm đem nàng nuốt vào bụng không nghĩ nàng sở hữu hương vị ngọt ngào vậy.
"Ngươi......" Lệ Sa dồn dập thở phì phò thủy dạng con ngươi khó hiểu xem xét Thái Anh. "Vì sao ăn miệng của ta?"
Thân lưỡi liếm đi khóe môi nàng còn giữ nước trong suốt ánh mắt của chị mang theo một tia tà khí làm cho lòng của nàng xao động nhanh hơn.
"Bởi vì ta đói bụng." Cuối cùng chị lại lần nữa cướp lấy cánh môi hương nhuyễn của nàng, khát vọng sự ngọt ngào trên môi nàng.
Xem ra chị lần này là cứu được bảo vật.
YOU ARE READING
Chaelisa; Duyên
Short StoryTruyện ngọt, ít ngược. Truyện Cover Chậc, tuy rằng chị từ trong tay cướp cứu nàng, làm cho nàng thực cảm động! Nhưng là cũng không nên "ăn" miệng của nàng miệng đi? Nếu chị đói bụng, nàng có thể mua này nọ cho chị ăn a! Bất quá chị thật là người tố...