9

46 10 0
                                    


"Tina ngươi đã làm cái gì?" Chompu chạy nhanh đi đến bên cạnh muội muội, khẩn trương hỏi.

"Ta......Ta...." Nhìn tỷ tỷ Tina nhịn không được lên tiếng khóc lớn. "Ta chỉ là không cam lòng thôi! Ta cũng thích Thái Anh nhưng bởi vì tỷ tỷ cũng thích cho nên ta cố đè xuống cảm giác của mình." Nghĩ đem Thái Anh tặng cho tỷ tỷ nhưng là......nàng lại xuất hiện còn đoạt đi Thái Anh!"

"Tina....."Nghe được lời nói của muội muội, Chompu sửng sốt lập tức hiểu được muội muội làm chuyện gì. "Ngươi đối với Lệ Sa cô nương làm cái gì?"

"Ta......" Tina sợ hãi ngẩng đầu nhìn Thái Anh liếc mắt một cái vừa tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng của chị sợ tới mức thân mình co rụt lại, gục đầu xuống. "Ta lừa nàng nói Thái Anh chị ấy cùng với ngươi thành thân, muốn nàng rời đi nơi này, nàng......nàng tin liền rời núi đi rồi......" "Tina, ngươi thật sự..."

Nghe xong lời tiểu muội nói, Chompu tức giận đến không biết nói cái gì, kiên trì đi hướng Thái Anh.

"Chị thực xin lỗi, mong người tha thứ Tina nàng không phải cố ý, mong người tha thứ nàng cho nàng lần này."

Nhắm mắt, Thái Anh áp chế trong lòng cuồng liệt lửa giận nhịn xuống xúc động đem Tina giết lạnh lùng mở miệng. "Tốt nhất Lệ Sa không có việc gì bằng không ta sẽ không bỏ qua cho nàng"

Thở sâu chị lại nói: "Sau khi trở về, ta không muốn nhìn thấy các nàng trước khi các nàng lập gia đình, các nàng không được xuất hiện ở Diêm Vương trại."

Hiểu được này đã là hạn độ lớn nhất của Thái Anh, Chompu nhanh lên tiếng trả lời. "Được ta đã biết."

Thái Anh thản nhiên nhất hừ mũi chân nhanh chóng đi về phía sau núi.

Trời sắp tối rồi, đến lúc đó một ít mãnh thú bắt đầu ở trong núi thường lui

Thái Anh nhịn không được thấp giọng chửi rủa, mũi chân bắt đầu tăng tốc độ nhanh hơn.

Thật là nữ nhân ngu ngốc tốt nhất là không gặp chuyện không may!

"Trứng thối! Trứng thối! Thái Anh ngươi là đại hỗn đản!"

Lệ Sa vừa khóc vừa mắng, ôm chặt hành lý trong lòng, chậm rãi ở trong núi đi tới cũng không biết vì sao khi biết Thái Anh có vị hôn thê, nước mắt của nàng liền như thế nào cũng không dừng được.

"Trứng thối! Uổng phí người ta như vậy thích ngươi, ngươi nhưng không có nói cho người ta ngươi có người trong lòng, nếu ngươi sớm nói cho người ta, người ta sẽ không thích ngươi ..."

Càng mắng nàng càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt lại rơi khóc đến khuôn mặt đều đỏ ánh mắt cũng sưng lên.

"Thái Anh! Đại hỗn đản!" Lệ Sa dừng lại cước bộ dùng sức gào thét cảm thấy phát tiết đủ, thở hổn hển dừng lại khóc rống.

Nhưng là lòng của nàng lại còn co rút đau đớn, đau làm nước mắt nàng rơi như thế nào cũng không dừng được "Chán ghét, nước mắt như thế nào vẫn rơi!" Ngồi xổm xuống nàng đem mặt vùi vào hành lý dùng sức khóc đem hành lý đều khóc ướt.

Nàng rất ít khóc, từ nhỏ chính là bảo bối trong nhà cha mẹ thương nàng đều không kịp, làm sao khiến nàng khóc được? Nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy có chuyện gì có thể làm nàng khóc, ở nhà có người sủng ái, nàng không biết tư vị ưu sầu.

Nhưng vừa gặp được Thái Anh, cái gì cũng không đúng.

Tò mò nàng rõ ràng mới ở chung cùng chị ấy không bao lâu, nhưng là không biết vì sao lại rời không được chị rất thích rất thích chị, thích ngay cả chính mình tâm đều mất đi.

Làm sao có thể như vậy thích một người đâu? Loại thích này cùng thích cha mẹ cùng Kun đại ca, còn có nha hoàn Tiểu Thất từ nhỏ cùng nàng lớn lên không giống, có chút ngọt cũng có chút khổ......

Hơn nữa nghĩ đến chị không thích nàng, tâm liền rầu rĩ khi nàng biết chị có vị hôn thê, lòng của nàng lại đau quá đau quá.

Đau đến nàng không biết làm sao liền ngay cả nước mắt cũng rơi không ngừng, như thế nào cũng không dừng được.

Nàng sẽ không khóc nha! Không vì chị rơi thật nhiều nước mắt hơn nữa nước mắt giống như như thế nào cũng ngừng không được vì sao? Nàng vì sao như vậy?

Nàng dùng sức đánh đầu, hít hít cái mũi hồng hồng, không hiểu chính mình vì sao như vậy. Giống như sau khi gặp được chị, chính mình không giống chính mình trước kia.

Nàng thích chị giống như cái đứa ngốc! "Lệ Sa, ngươi là cái đại ngốc!" Hơn nữa, hiện tại nàng đại ngốc giống như lạc đường ...

Lệ Sa ngẩng đầu, bất lực nhìn một bốn phía.

Tất cả đều là cây cối thoạt nhìn lại đều giống nhau nàng đi đã lâu chính là đi không ra giống như thật nhiều lớp lớp, càng đi lòng của nàng càng hoảng.

Mới đây trời cũng đã tối, nàng một người ở núi rừng, nàng vừa lo vừa sợ, không biết nên làm sao bây giờ.

Đột nhiên, trong rừng truyền đến tiếng kêu, sợ tới mức nàng rụt lui bả vai. Thiếu chút nữa thét chói tai.

Gió nhẹ thổi kéo lá cây ào ào lá cây trong bóng đêm càng có vẻ quỷ dị âm trầm, ngẫu nhiên còn truyền đến tiếng kêu động vật, càng làm cho nàng sợ tới mức phát run.

Thật đáng sợ! Lệ Sa sợ tới mức nuốt nước miếng, mềm nhũn chân đứng lên không nổi bây giờ nàng rất muốn thoát ra ngọn núi này.

Nhưng mới đi vài bước, nàng đột nhiên cảm thấy lông tơ dựng thẳng cảm giác bất an đánh thẳng hướng nàng.

"Ai?" Nàng nhanh quay đầu lại không thấy được bất luận kẻ nào, chính là không khí trở nên hảo trầm làm cho nàng bây giờ không thở nổi.

Ôm chặt hành lý nàng kinh hoảng nhìn bốn phía cảm thấy. Ngay lúc đại sói sắp cắn được Lệ Sa, một cái thân ảnh màu đen vừa nhanh vừa ngoan chuẩn xác quấn lấy cổ đại sói, dùng sức vung nhất thời đem đại sói bị thương, tiếng kêu bén nhọn gào thét truyền tới Lệ Sa, nàng sửng sốt sợ hãi mở con ngươi nhìn đến đại sói vốn muốn cắn nàng cong vẹo đứng lên, trên đầu vẫn còn vài giọt máu.

"A −" Tiếng thét chói tai còn không kịp phát ra, một thanh âm quen thuộc ra lệnh vọng về phía nàng.

"Câm miệng!" Thái Anh phi thân đến trước mặt Lệ Sa, căm giận trừng mắt nàng. Nữ nhân chết tiệt này! Nếu cô đến chậm một bước, nàng không phải thành đồ ăn của đàn sói này sau?

"Thái Anh!" Không thể tin được chính mình nhìn được gặp được chị, Lệ Sa vừa mừng vừa sợ nước mắt không ngừng rơi xuống, muốn tiến lên ôm lấy chi.

"Đứng lại!" Thái Anh trầm giọng gầm lên, sợ tới mức Lệ Sa không dám cử động, chỉ dám mở to một đôi mắt như con thỏ vô tội nhìn chị.

Chị làm sao vậy? Làm sao đối nàng như vậy hung dữ....

Lệ Sa ủy khuất hít hít cái mũi, cảm thấy chính mình thật đáng thương, thiếu chút nữa bị đại sói ăn luôn, hiện tại lại còn bị chị hung dữ.

"Ngươi hiện tại đi ra kia cho ta lấy tay che lỗ tai chờ ta giải quyết xong đàn súc sinh này sẽ đến giải quyết ngươi!" Nắm trên tay kiếm huyết thanh Thái Anh trừng mắt nhìn Lệ Sa liếc mắt một cái, mới xoay người đối mặt bầy sói đằng trước.

Chaelisa; DuyênWhere stories live. Discover now