Chương 11. Vạn bất dắc dĩ (H nhẹ)

1.3K 119 10
                                    

Trong quá khứ từng có tên thuộc hạ trong doanh trại Fatui có tâm tư bất chính, muốn được nhận sự sủng ái của Scaramouche một bước lên tiên. Tất nhiên, tiền đề cũng là do hắn đối xử với kẻ dưới không tệ, nếu lập công còn nhận được hậu đãi lớn, ba đời không lo chết đói. Khổ thay cô ta lại coi nhẹ việc chủ tử thanh tâm quả dục, nên khoảnh khắc vừa muốn chạm vào thắt lưng da của Scaramouche, thì năm đầu ngón tay của cô bị hắn cắt cho đứt lìa.

Sau đó đương nhiên là một màn khóc lóc, khiến hắn phải gọi Occeit vào để tống khứ cô ta ra khỏi Fatui. Hắn không giết, đơn giản vì kẻ đó không hề phản bội.

Dù bản thân đã đặt ra luật lệ như vậy, nhưng Scaramouche đang hoài nghi liệu bản thân có thể tức giận đến mức giết quách thằng nhóc trước mặt hay không.

- Ọe!

Giây trước vừa kéo y phục của Scaramouche xuống, giây tiếp theo Kazuha đã không kìm được mà nôn hết toàn bộ đống đồ ăn trong bụng ra, khiến phần thân dưới của người đối diện lập tức bốc mùi xú uế.

Ánh đèn nơi hoa văn rỗng chiếu rọi xuống hành lang gỗ, phủ lên khuôn mặt xinh đẹp của nam nhân tóc đen một màu vàng dịu. Nhưng đôi mắt đẹp tựa hoa đào lúc này đã bốc lên sát khí, cơ miệng hắn bị kéo căng, vạt áo rộng cũng không thể che đi hai bàn tay nắm chặt thành quyền.

Không thể giết, vậy thì cứ cắt lưỡi của nó để đền tội.

Hắn không chần chừ mà giơ bàn tay lên, đồng tử mắt co lại để tập trung vào phần miệng vừa dám đắc tội với hắn, định bụng sẽ cắt lưỡi của nó rồi ném ra ngoài sân.

Ai dè đúng vào khoảnh khắc hắn đang định giơ tay lên để cắt, thằng nhóc lại lật người, khiến cho hắn mất đà ngã xuống, cứu nó một mạng.

- Khát nước.

Kazuha rầm rĩ kêu, đập tay đập chân rồi cuộn lại như con tôm, nhắm mắt thở đều đều.

Scaramouche bên cạnh thì chống tay xuống sàn, máu toàn thân đang dồn hết lên đỉnh đầu.

Lúc này đã quá canh hai, ngoài dãy hành lang phòng trọ không bóng người, chỉ có mấy bàn rượu bên dưới lầu có khách vãng lai, tiếng thuỷ tinh chạm vào nhau xen lẫn với những tiếng nói câu được câu mất. Giờ khắc đó, thật may không ai nhận thấy có kẻ ở một góc nhà trọ mắt toả sát khí.

Scaramouche nghiến răng, cảm thấy đây có lẽ là lần mất mặt nhất cả cuộc đời dài đằng đẵng của hắn.

- Ngủ thôi.

Bỗng dưng Kazuha nửa tỉnh nửa mê, giật giật cánh tay áo của Scaramouche rồi nhỏ giọng nói. Thằng nhóc còn chưa dừng ở đó, tiếp tục dùng cánh tay của hắn như gối ôm, ghì chặt vào lồng ngực rồi dùng gò má tròn cọ cọ vào giống hệt con mèo.

.....

Scaramouche im lặng hồi lâu, rồi chỉ biết thở dài một tiếng.

Hắn có ác độc thế nào, có bị gọi là Diêm Vương sống ra làm sao, cũng không thể ra tay vô cớ với một đứa trẻ được. Thôi, cứ tha cho nó một mạng vậy.

Kazuha mềm oặt như cọng bún, mơ màng nhìn người đối diện xách cổ áo kéo mình vào trong phòng rồi quẳng lên giường. Hiện tại cậu đã say đến không biết trời cao đất dầy, vừa đặt lưng xuống đệm êm thì chỉ muốn ngủ. Nhưng một phần trong cậu vẫn ý thức bản thân đã xúc phạm đến người đối diện, nên có hơi quờ quạng đưa tay ra.

[ScaraKazu - H++] Lệ chí nơi đuôi mắtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ