Chương 139 140 141

289 10 0
                                    

139 Lưu lại

"Ôi!" Jeon Wonwoo vừa mới đem trứng đã rán xong để vào trong đĩa, Kim Mingyu liền trực tiếp dùng tay cầm lên cắn một mồm to, kết quả bị nóng đến miệng kêu ô ô.

"Ai bảo anh ăn vội vàng thế!" Jeon Wonwoo quay đầu trách cứ Kim Mingyu một câu, khóe miệng giơ lên một nụ cười vừa ôn nhu lại bất đắc dĩ.

"Ai bảo em nấu ăn ngon quá làm chi!" Tính trẻ con của Kim Mingyu lại nổi lên, còn cố ý giả bộ nén giận trừng Jeon Wonwoo, dùng sức thổi trứng rán trên tay, muốn thật nhanh có thể ăn vào miệng.

"Cẩn thận coi chứng nóng, mà có ai ăn tranh cùng anh đâu." Jeon Wonwoo thấy Kim Mingyu bày ra bộ dáng bướng bỉnh của đứa nhỏ liền nhịn không được, cười dặn dò một tiếng rồi quay đầu tiếp tục chiên trứng.

Lúc trước khi Kim Mingyu ở cùng Yoon Jeonghan, Yoon Jeonghan nhỏ tuổi lại tùy hứng, Kim Mingyu gần như xem hắn là tiểu hài tử mà sủng, bất kỳ thời điểm nào hai người ở chung y cũng là người mạnh mẽ. Mà từ sau khi cùng Jeon Wonwoo sinh hoạt, kể cả lúc Kim Mingyu còn chưa xác định tâm ý, đã từng vì muốn nhìn bộ dáng ôn nhu tươi cười này của hắn mà giả bộ ngốc nghếch. Ở trước mặt Jeon Wonwoo, Kim Mingyu thu lại mũi nhọn của mình, cố ý bài ra tính trẻ con một chút, đổi lại là Jeon Wonwoo không có biện pháp, hòa nhã chiều chuộng mình, cảm giác được người đau sủng làm trái tim y tràn đầy thỏa mãn, buông ra phòng bị hoàn toàn rơi vào trong sự ôn nhu của Jeon Wonwoo.

"Wonwoo, há miệng." Jeon Wonwoo đang vội chiên trứng, Kim Mingyu liền xé một khối nhỏ uy đến miệng hắn.

Jeon Wonwoo liền hé miệng ăn, bởi vì ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn chảo, không chú ý tới tay Kim Mingyu, lúc há miệng liền đem luôn ngón tay y ngậm vào trong.

"Ngô... Wonwoo..." Đầu lưỡi mềm mại liếm qua đầu ngón tay, tay đứt ruột xót (thành ngữ thôi), cảm giác tê dại nơi ngón tay lặp tức truyền thẳng đến tim, trêu chọc trong lòng Kim Mingyu ngứa ngái, nhịn không được liền hừ ra tiếng.

"Xảy ra chuyện gì! ?" Chỉ lo chiên trứng không phát hiện khác thường, Jeon Wonwoo liền quay đầu lại, miệng còn hàm ngón tay Kim Mingyu phát ra một câu cơ hồ không rõ chữ.

"Không... không có việc gì." Kim Mingyu vội vàng rút ngón tay khỏi miệng Jeon Wonwoo.

"Đối... thực xin lỗi." Jeon Wonwoo lúc này mới ý thức được mình làm cái gì, mặt lập tức đỏ hồng tới tận mang tai.

"Không... không sao." Jeon Wonwoo xin lỗi cũng làm Kim Mingyu ngượng ngùng. Để che dấu xấu hổ, y cầm lấy miếng trứng rán vừa chiên xong trực tiếp nhét vào miệng.

"Ôi chao, anh cẩn thận một chút." Jeon Wonwoo ra tiếng nhắc nhở nhưng đã chậm, Kim Mingyu lần này thật sự là bị bỏng, há miệng nhe răng lấy tay liều mạng quạt quạt, Jeon Wonwoo muốn cười nhưng lại sợ làm bị thương lòng tự trọng của y, đành cố gắng nhịn lại, nhưng hai mắt vẫn ánh ra nét tươi cười.

Đối diện đôi mắt loan thành vầng nguyệt kia, Kim Mingyu dừng lại động tác, nụ cười hạnh phúc dần dần tràn đầy cả khuôn mặt. Hai người từng hôn môi từng làm tình, từng có vô số lần tình cảm mãnh liệt dây dưa thân thể, nhưng hiện tại Kim Mingyu lại cảm thấy, mình giống như thiếu niên lần đầu tiên biết yêu, người yêu chỉ cần lơ đãng đụng chạm một cái liền làm mình vừa khẩn trương vừa hưng phấn, rồi trong lòng lại ngọt ngào mềm mại.

Hai con người một cuộc đời (MinWon)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ