Hoàn

1.2K 83 14
                                    

Quả nhiên là sau khi trở về, Giản Thanh Thanh liền cùng Tần Vi Oanh ở một phòng riêng, có lẽ là cả hai cần nói chuyện với nhau nên mới tránh mặt mọi người.

Cửa phòng được đóng lại, Giản Thanh Thanh xoay người đối mặt với Tần Vi Oanh, cô im lặng sắp xếp thật tốt câu chữ trong đầu rồi mới nói.

" Em với Tống Nguyệt cô ấy đã không còn bất kỳ tình cảm nào nữa, em bảo vệ cô ấy cũng vì năm đó em đã hứa với ba cô ấy, bây giờ nó cũng không còn là trách nhiệm của em nữa, em với cô ấy cũng coi như là đã chấm dứt rồi. Hiện tại người em yêu là chị, muốn ở bên cũng là chị nên chị không cần phải tức giận như thế, mạng sống của em cũng là của chị nên trước khi có sự cho phép của chị thì em sẽ không để bản thân mình chết dưới tay kẻ khác đâu. " Giản Thanh Thanh nói hết sức chậm rãi như thể muốn người đối diện mình phải nghe thật kĩ, thật rõ và phải nhớ lấy điều đó vậy.

Tần Vi Oanh trên đường trở về cũng đã suy nghĩ rất nhiều về hành động của mình đối với Giản Thanh Thanh, nàng kỳ thực không cố ý bộc phát tức giận lên cô, chỉ là nàng nhớ lại cảnh cô ôm Tống Nguyệt vào lòng mà bảo vệ mới khiến nàng tức giận và nghi ngờ tình cảm của cô như thế.

" Tôi không cố ý trút giận lên em đâu, tôi chỉ muốn em hiểu rằng tôi cũng rất yêu em không thua kém gì cô ta, cô ta khi trước cho em được những gì tôi cũng có thể cho em hơn từng ấy, cô ta không bảo vệ em nhưng tôi có thể, chỉ mong em đừng vì sự xuất hiện của cô ta mà rời đi..."

Tần Vi Oanh trước mặt mọi người lãnh cảm tới đâu thì khi đối diện trước tình cảm với Giản Thanh Thanh thì lại lo sợ yếu mềm bấy nhiêu. Tuy nàng không phải là người cô yêu đầu tiên giống như Tống Nguyệt hay là người đến đầu tiên giống như Uyển khả Dư, nhưng nàng đảm bảo tình cảm của nàng đối với cô không thua kém gì những người đó cả.

Giản Thanh Thanh thấy người mình yêu lệ đã đóng trên mắt liền vội bước tới ôm nàng vào lòng dỗ dành. " Đừng khóc, em biết chị không cố ý, em hiểu cảm xúc của chị lúc đó, nếu đổi lại là em thấy chị ôm người khác em cũng sẽ tức giận giống như vậy thôi, thậm chí là sẽ đánh nữa. "

Tần Vi Oanh nghe thế liền đẩy cô ra, ngẩng đầu lên hỏi. " Em muốn đánh tôi? "

Giản Thanh Thanh tự thấy mình nói chưa đầy đủ lắm liền bổ sung thêm. " Không có, em nói đánh là đánh cái tên mà chị sẽ ôm, đánh cho hắn siêu thoát luôn. "

Tần Vi Oanh nghe xong không khỏi cảm thấy muốn cười, bất quá thì ngoài tên tiểu quỷ này ra thì còn ai có gan dám ôm nàng nữa chứ.

Giản Thanh Thanh đưa tay vuốt ve gương mặt của nàng, đánh lưỡi cảm thán. " Gương mặt này cũng thật sự là quá đẹp rồi nên chị đừng có mà khóc, khóc là sẽ không đẹp nữa. "

Tần Vi Oanh giây trước vừa muốn cười giây sau liền bị lời nói của Giản Thanh Thanh làm cho muốn cười cũng cười không nổi nữa, nàng trừng mắt nhìn cô. " Ý em là sao? Em yêu tôi chỉ vì tôi có gương mặt đẹp thôi sao? " Lần đầu tiên trong đời Tần Vi Oanh muốn cào rách cái gương mặt này của mình để nó không phải dành tình cảm của cô với nàng nữa.

Giản Thanh Thanh thấy nữ nhân trước mặt lại sắp nổi đóa liền nhanh hơn kéo nàng ôm vào lòng, cô ngồi lên giường để nàng ngồi trên đùi mình, thủ thỉ. " Ừm, em yêu gương mặt này của chị, cơ thể chị, con người chị, tất cả mọi thứ chỉ cần là của chị em đều yêu không sót cái nào. " nói xong còn không quên vùi đầu vào cổ nàng hít lấy hương thơm.

[BHTT][NP] Sủng Vật, Ngươi Chạy Không Thoát!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ