Chương 3

159 18 0
                                    

Người đàn ông ngã xuống sàn và sau đó co giật một hồi cũng đã ra đi nhưng với tư thế là chết không nhắm mắt. Hắn sau một hồi im lặng cũng lên tiếng.

'Có một câu nói cho đến bây giờ tao vẫn rất thích. Thay vì làm bạn không cùng chí hướng thì trở thành kẻ thù sẽ tốt hơn'.

Hắn vừa nói vừa quay người lại nhìn vào cái xác chết không nhắm mắt kia.

Bên này người phụ nữ lúc nãy lái chiếc xe oto sau khi được một lúc thì đã dừng lại trước một cây cổ thụ to bên ngoài thành phố. Bà dừng xe sau đó mở cửa xe đi ra ngoài với một mớ cảm xúc hỗn độn, vừa lo lắng sợ hãi bà quay đầu lại nhìn xem có ai đi theo sau không khi chắc chắn không có ai thì nỗi lo lắng trong bà mới giảm đi một phần. Bà đi lên trước đầu xe và suy nghĩ lại những gì trước đó bà và chồng đã nói với nhau.

'Mình cùng đi đi anh'

Người đàn ông tay đang bế đứa con nhỏ của mình vừa nói.

'Không được, đây là cách tốt nhất và cũng là chuyện cuối cùng.....anh có thể làm cho mẹ con em.'

'Nhớ đừng để Gemini phải giống như chúng ta'

'Một mình em không được đâu....không thể được nếu như khô..n.g có anh.' người phụ nữ vừa nói đôi mắt vừa rưng rưng nước mắt.

'Không có anh Gemini vẫn ổn mà, em hãy ở bên cạnh để bảo vệ con.'

'Anh ơi...anh!'

Nói đến đây người phụ nữ đã không kìm được mà rơi nước mắt.

Người đàn ông kia tay vừa bế đứa bé vừa đong đưa nhẹ nhẹ.

'Xin lỗi con trai, đều là lỗi tại ba. Nhưng mà ba tin....ba tin...là con có thể..tự cứu lấy chính mình.'

Người phụ nữ nghe thấy vậy trên khuôn mặt không ngừng rơi ra những giọt nước mắt đau khổ, luyến tiếc và thương xót cho người chồng của mình.

Sau khi quay lại với thực tại, bà lau đi những giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt mình, chấp nhận việc từ nay về sau chỉ còn lại hai mẹ con bà. Bà quay lại chiếc xe sau đó nhìn qua gương chiếu đằng sau, nhìn thấy đứa con trai bé bỏng của mình mà tự hứa với lòng sẽ bảo vệ đứa bé thật tốt. Phá tan những suy nghĩ đó, bà khởi động xe rồi rời khỏi nơi đây.

[Năm 1996] đảo Phuket

Tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu vang ing ỏi khắp căn phòng. Một cậu bé tầm 16 tuổi với tay ra tắt đồng hồ rồi bước chân xuống khỏi giường đi đến bên khung cửa sổ vén một chút rèm ra để xem qua khung cảnh bên ngoài. Cậu bé với dáng người cao cao đang đứng trong phòng vươn vai đón chào ngày mới bằng nụ cười tươi tắn. Sau một hồi ngồi trong nhà cậu bé quyết định ra chơi với chú hươu nhỏ mà ngày hôm qua mình mới cứu sống mang về.

'Lại đây đi, mau ăn đi nào.' Cậu cầm chiếc lá quơ quơ vào trong chuồng.

Cậu sau khi thấy chú hươu vẫn còn rụt rè và vết thương sau chân phải mà lòng cũng thấy đượm buồn theo.

'Chắc mày thấy khó chịu lắm hả?ráng chịu chút nha, đợi vết thương khỏi tao sẽ thả mày. Nhưng mà...mày may mắn lắm đó, sau khi rời khỏi đây..vẫn còn có nơi để mày tới..'

BÁC SĨ MA CÀ RỒNG [BLOOD]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ