Từ từ bước vào cuộc đời anh... vào một ngày nào đó. Hiện tại tôi vẫn chưa thể là một phần cuộc sống của anh. Tôi hiểu sự khắc nghiệt của thế giới này như thế nào. Đôi khi sống hai lần một cuộc đời lại là hình phạt tàn nhẫn, đó thực sự là một giấc mộng dài, không biết đâu là thực, đâu là mơ. Tôi chợt hiểu ra, tôi ở đây, không phải là tôi của năm 17 tuổi. Trần Minh Hân thời ấy, một thiếu nữ không nổi bật, không tự đè nặng chính mình dưới áp lực do bản thân tạo ra, thích thì làm mà không thích thì buông, đa sầu đa cảm, buồn là khóc, vui là cười.
Tại sao giờ đây tôi lại tự biến chính tôi thành kẻ nghĩ nhiều. Chỉ vì một chút khoảng cách khác biệt mà tôi lại tự đẩy anh ra bằng những tâm tư khó hiểu. Người con trai mà ánh dương ban tặng cho tôi, bây giờ là của tôi, không cần biết tương lai ra sao, hiện tại vẫn là người của tôi.
Đến 1 giờ, đã quá giờ đi mà bố mẹ cho phép. Anh đòi đưa tôi về. Nhưng tôi từ chối vì đi xe đến, làm sao vứt ở đây được. Nằng nặc đôi co mãi, tôi gọi cho Linh. Nó vẫn chưa về, nên tôi viện đại lý do vớ vẩn để con bạn về chung với mình. Như vậy thì Đăng mới yên tâm để tôi tự về. Tôi dặn anh vài câu kiểu lái xe phải cẩn thận, về đến thì gọi lại cho tôi. Và cả tuần tới chúng tôi không được gặp nhau.
Ngày Tết không quá nhộn nhịp, chạy vèo cái thời gian nghỉ lễ đã hết. Mùng 7 là học sinh phải đến trường.
Đăng không đi học. Anh vẫn đang ở Hà Nội. Dù sao thì vừa phạm tội lớn, anh ấy cũng không thể thoát khỏi xiềng xích của bố dễ như thế. Việc luyện tập tại trung tâm thể thao cũng phải dời lại. Vốn đã ít được đi tập do còn lịch học ở trường, giờ lại vướng thêm chuyện gia đình. Đăng gần đây áp lực không hề nhỏ. Tôi nghĩ đến trường hợp, anh chuyển đi, để tiện cho mọi việc, cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Ít thì là chuyển lên thành phố Hải Dương, xa thì là chuyển lên Hà Nội. Nhưng ở đây còn có Hải Anh nữa, con bé vừa nhập học ở Hải Dương, nên có lẽ khả năng mà tôi đang nghĩ đến cũng không phải bây giờ có thể xảy ra. Tôi thở dài thườn thượt, thầm nghĩ: "Cứ như tự an ủi bản thân ấy nhỉ?"
Thầy Beo bước dài trên bục giảng, hắng giọng: "E hèm. Kỳ hai đã bắt đầu rồi, các anh các chị phải chấn chỉnh lại tác phong học tập hết cho tôi. Không có được đem cái tâm trạng ăn Tết lên lớp nữa. Nghe rõ chưa?"
"Nào nào, mấy anh chị đang nằm rạp ra bàn kia. Ngồi hết dậy." Thầy chỉ tay một vòng quanh lớp.
Tôi cố lết tấm thân đau nhức thẳng lên.
"Hai tuần nữa là bắt đầu đại hội thể thao. Năm nay ngoài những hạng mục thi đấu cũ như năm ngoái, thì còn có giải bóng đá nam nữ mở rộng của khối 11 và 12 Yên Hải I và trường Yên Hải II bên cạnh."
"Hải Đăng vẫn chưa đi học nhỉ? Mấy bạn nam thông báo với Đăng một câu để xem bạn có về tham gia được không nhé. Rồi mấy anh con trai tự lập đội với nhau, mỗi đội 8 người, 2 dự bị, 6 chính, sau đó điền tên vào phiếu này." Thầy truyền tờ giấy xuống dưới.
"Cho 2 ngày để điền phiếu. Còn lại các việc như may áo hay tên đội gì gì đó thì các anh tự quyết."
Rồi thầy chọn thành viên tham gia các hạng mục khác. Tên của Hoàng Hải Đăng bỗng bị liệt kê vào danh sách thi chạy nhanh 200m. Vì năm ngoái cũng là anh tham gia, năm nay lại không ai chịu ghi danh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình
RomanceĐăng nghiêng người, cứ thế ngả đầu vào vai tôi. Mái tóc mềm mại cọ xát vào cổ khiến tôi hơi ngứa. Cả người Đăng toát ra mùi hương của loại nước hoa nào đó, tôi biết hắn vừa từ đâu về. Đăng luồn hai tay qua sau lưng tôi, kéo tôi lại gần, giọng khàn...