Vào buổi sáng, Ace ngay lập tức thức dậy và đi vào bếp để ăn sáng. Giống như cậu đã làm điều này trong nhiều năm, cậu tự mình rời khỏi quầy tự phục vụ và ngồi xuống bàn nơi Marco đang ngồi và cúi vào. Thuyền phó nhìn cậu một cách kỳ lại.
"Đây là bàn chỉ huy, Ace," Marco nói đơn giản.
"Được rồi," Ace trả lời, rồi lại bắt đầu ăn. Haruta ngậm miệng lại để ngăn không cười vào mặt Marco.
"Điều đó có nghĩa là chỉ có các chỉ huy ngồi ở đây."
Ace nhìn chằm chằm vào anh ta , biết rằng cậu thuộc về nơi này, mặc dù cậu không biết tại sao. Cậu không nhớ mình đã từng là chỉ huy và cũng không hiểu tại sao họ lại để cậu làm chỉ huy. Cậu nghi ngờ điều đó sẽ xảy ra. Có lẽ cậu ngồi đó vì cậu nghĩ rằng cậu sẽ ngồi ăn với Thatch và cả Haruta nữa, vì cậu cũng là bạn. "Điều đó có nghĩa là những người không phải là chỉ huy không nên ngồi ở đây."
Cuối cùng, Ace nhận được gợi ý. "Ồ, tôi hiểu rồi," cậu nói, và sau đó lấy khay đầy đủ các loại thực phẩm ăn sáng và đi đến một trong những đối diện bàn của chỉ huy, cảm thấy rất xấu hổ. Marco có thể nghĩ mình thật ngu ngốc.
Sau khi ăn xong, cậu lại rời đi và đi đến một nơi mà không biết tại sao. Cậu tìm thấy nó gần mũi tàu, với một cửa sổ bên trong, lớn hơn so với những gì cậu đã nhìn thấy cho đến nay. Nó run chuyể như thể chúng bị đóng lại trong cơn bão để cửa sổ không bị vỡ.
Cậu nhìn xung quanh và thấy căn phòng trống rỗng, nhưng có bản đồ và sách ở khắp mọi nơi. Phòng của hoa tiêu. Cậu tò mò nhìn vào các bản đồ và thấy rằng các bản đồ của Tân thế giới trông quen thuộc, nhưng cậu biết, dựa trên nhật ký của thủy thủ đoàn, rằng cậu chưa bao giờ đến đó. Cậu ôm đầu, đây là chuyện cậu thấy mình thường xuyên làm.
Điều này thật khó chịu. Cuối cùng cậu cũng rời khỏi hành lang và gặp Marco đang đi về phía cậu. "Này, cậu đi đâu vậy?" anh ta hỏi, tò mò hơn là nghi ngờ.
"Vâng, khám phá thôi" Ace trả lời. Marco hỏi cậu đã đi đâu. "Phòng của hoa tiêu. Có rất nhiều vật dụng." Ace cảm thấy cậu sẽ là một hoa tiêu giỏi, nhưng không phải là hoa tiêu chính trong phi hành đoàn của mình. Không theo nhật ký. Khi Marco không nghi ngờ động cơ của mình, cậu rất vui.
"Chà, đó là điều tự nhiên khi chúng tôi có rất nhiều thành viên," anh ta nói. "Cậu có muốn nói chuyện với bố già không?" Marco hỏi. Ace có vẻ lo lắng, tự hỏi liệu thuyền trưởng có thể nhìn thấu vẻ ngoài của mình hay không. Cậu gặp khó khăn trong việc quan sát và lĩnh ngộ. "Đừng lo lắng, ông ấy sẽ không làm tổn thương cậu hoặc bất cứ điều gì tương tự trong trận chiến. Cậu đã được chữa lành."
Ace nhìn xuống ngực, băng bó đã biến mất. Cậu đã băng chúng tối qua vì chúng khiến cậu cảm thấy bị trói buộc. Cậu không lấy chúng ra vì cậu biết mình đã được chữa lành, nhưng chúng làm cậu khó chịu. "Được rồi," Cậu nói. Cậu ngạc nhiên khi thấy Thatch chạy tơi chạy lui trên hành lang.
"Yo Ace! Tôi phải cho nhóc xem cái này! Ôi, Marco," Thatch nói, mất hứng thú khi nhìn thấy anh em mình. Anh ta nghe có vẻ thất vọng, Marco cau mày và nói Ace sẽ nói chuyện với bố già ngay bây giờ. "Ồ, được rồi."