"Cậu biết không, tên lùn nói cũng có lý đấy," Tsukishima đột ngột đề cập vào cuối ngày hôm đó, khi họ đang trên đường về nhà, cả hai người họ lại bị tụt lại phía sau (một lần nữa). "Việc tính toán ấy," y sắp xếp lại suy nghĩ khi Tobio cau mày bối rối.
"Tôi đoán vậy," cậu trả lời một cách điềm tĩnh. "Vậy tại sao cậu luôn suy nghĩ vậy?"
Sự im lặng kéo dài. Bằng cách nào đó, họ đã rơi vào cùng một nhịp điệu, bước chân của họ hòa hợp với nhau, giống như cách họ có thể dễ dàng trượt vào phổ vô tuyến chung vậy.
"Đó là môn thể dục tinh thần," Tsukishima cuối cùng lên tiếng. Vì lý do nào đó, Tobio cảm thấy mình không hoàn toàn thành thật. "Giữ cho bộ não của tôi linh hoạt." Đôi mắt y ấy lướt qua một chút trước khi, "Còn cậu thì sao?"
Tobio cũng cần thời gian để hình thành câu trả lời của mình.
Cậu nghĩ về không gian không có vật chất, về các vật chất không trọng tử, về lỗ đen, về vũ trụ ngày càng mở rộng, về việc hét vào khoảng không cho đến khi cổ họng chảy máu và nhìn chằm chằm vào vực thẳm cho đến khi đó là tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy. Cậu nghĩ về điểm kỳ dị, một điểm mà tại đó một đối tượng toán học không được xác định hoặc không còn hoạt động tốt theo một cách cụ thể, chẳng hạn như thiếu khả năng vi phân hoặc khả năng phân tích; một điểm hoặc vùng có mật độ khối lượng vô hạn bị biến dạng bởi lực hấp dẫn và được coi là trạng thái cuối cùng của vật chất khi rơi vào lỗ đen. Cậu nghĩ rằng đôi khi cậu có cảm giác như mình đang đứng ở điểm kỳ dị. Cậu nhiều khi nghĩ rằng mình chính là điểm kỳ dị.
"Thể dục tinh thần," cậu thỏa hiệp. "Giữ cho bộ não của tôi linh hoạt."
Tuy nhiên, nhìn Tsukishima đi bên cạnh mình, nghe thấy ba người còn lại la hét bảo họ phải nhanh lên, nhớ lại những cuộc họp chiến lược với đội bóng, cậu vô cùng hy vọng rằng mình không phải là điểm đen kia nữa.
.
.
.
Trong số các chàng trai trong nhóm, Yamaguchi là người ít thân thiết nhất với Tobio, vì vậy hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của cậu khi một ngày nọ, người kia đột nhiên dồn mình lại sau buổi tập, dúi một tờ rơi vào mặt cậu. Đó là về một cuộc thi chế tạo máy, thiết kế một thiết bị để hoàn thành một nhiệm vụ đơn giản trong tối thiểu 20 bước và tối đa là 75 bước, và quá trình này không được dài quá hai phút.
"Cậu thi đi," cậu nói một cách nghiêm túc. Yamaguchi muốn học ngành kỹ thuật điện ở trường đại học, điều này sẽ rất tuyệt vời trong portfolio của cậu ấy.
"Tớ có thi mà," Yamaguchi xác nhận. Tobio nhướng mày, không chắc liệu mình có bắt đúng mạch câu chuyện không. Đôi mắt xanh lá sáng lấp lánh. Tsukishima đã cảnh báo cậu nhiều lần rằng nếu Yamaguchi cười theo một kiểu nào đó và mắt cậu ấy ánh lên khác lạ, điều đó có nghĩa là cậu ấy đang suy tính điều gì đó tiềm ẩn rắc rối. "Tớ muốn cậu vào cùng đội," cuối cùng cậu ấy cũng tiết lộ động cơ của mình.
Lông mày của Tobio càng nhướng cao hơn. "Tại sao không phải là Tsukishima?"
Bây giờ đến lượt Yamaguchi nhìn chằm chằm. "Cậu là một thiên tài vật lý—đừng phủ nhận điều đó," cậu ấy dập tắt mọi nỗ lực phản đối của Tobio trước khi nó kịp hoàn toàn vững chắc lại. "Và mặc dù Tsukki là người bạn thân nhất của tớ và tớ yêu cậu ấy, nhưng làm việc cùng cậu ấy có thể là một điều khó khăn."
BẠN ĐANG ĐỌC
[TsukiKage] Và vũ trụ nói rằng em không cô độc
Fiksi PenggemarTên gốc: And the Universe said you are not alone Tác giả: JunoWhite Đây là phần thứ hai của "Và tôi thấy bóng hình em mở ra một vũ trụ", truyện lần này được viết dưới góc nhìn của Tobio. Summary: Cậu lúc nào cũng nghĩ, cũng cảm thấy như bản thân đa...