22

394 24 0
                                    

Từ lần trước xa nhau, hai người đã hơn mười ngày không có gặp mặt, Nguyễn Phạm Thuỳ Trang không chủ động tìm Đặng Ngọc Huyền, mà Đặng Ngọc Huyền cũng chỉ nhắn tin cho cô hai lần, sau khi nhận được tin nhắn cô lại trả lời một hai chữ, rồi lấy cớ tạm biệt.

Mắt thấy đã sắp đến Tết, Đặng Ngọc Huyền ngồi ở nhà, tính toán một chút tiền trong thẻ, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài kiếm chút việc làm thêm, chỉ có điều cô bé không đi đến quán bar nữa, mà là đến một nhà hàng nhỏ cách nhà không xa xin làm người lau bàn, một ngày tiền lương chỉ có 50 đồng, nhưng phải lau đến mấy trăm cái bàn.

Tại nhà hàng, từ 11 giờ trưa cho đến đêm khuya, cô bé làm việc như một con rô-bốt, chính là liên tục lau bàn, mặc dù đã đeo găng tay cao su, nhưng trên tay vẫn dính đầy dầu mỡ, rửa thế nào cũng không hết.

Phía sau nhà hàng đầy mùi dầu mỡ lại oi bức, vừa đứng lên chính là mười mấy tiếng đồng hồ không được ngồi, mỗi ngày về nhà, Đặng Ngọc Huyền nằm ở trên giường đều không muốn động đậy, càng không có tinh thần ôn bài, thầm nghĩ chỉ muốn được ngủ.

Đặng Ngọc Huyền nằm ở trên giường, một tay che đi hai mắt, thầm nghĩ tránh không được lại có nhiều người vì tiền bán thân. Bởi vì tiền kiếm theo cách đó thật rất dễ dàng, chỉ có việc nằm ở trên giường, mở hai chân, mặc kệ có thoải mái hay không, làm bộ đón tiếp một chút, kêu lên mấy tiếng sung sướng, là có thể cầm được hầu bao nhiều người cực khổ làm việc trong vòng 1 tháng mới có được.

Nói cô bé không động tâm mới là lạ, thế nhưng vừa nghĩ đến phải cùng người khác làm những chuyện xấu hổ, lòng của cô bé lại cực kỳ khó chịu. Đặng Ngọc Huyền đoán rằng, đại khái người khác cũng sẽ không giống với Nguyễn Phạm Thuỳ Trang, như vậy dịu dàng với bản thân, tuy rằng chưa từng cùng đàn ông làm qua loại chuyện kia, thế nhưng nàng luôn nghĩ không thích bị đàn ông đè ở dưới thân, cảm giác như bị cường gian, làm cho nàng không tiếp nhận nổi.

Cô bé nhớ Nguyễn Phạm Thuỳ Trang, rất nhớ, phi thường nhớ, nhưng cũng đã mơ hồ đoán được, Nguyễn Phạm Thuỳ Trang đại khái là đang cùng người khác vui vẻ. Không muốn tinh thần tiếp tục đi xuống, Đặng Ngọc Huyền đặc biệt suy nghĩ cẩn thận xem bản thân đã làm gì để cô mất hứng, rồi sẽ cố gắng sửa đổi. Nhưng nếu vấn đề không nằm ở cô bé thì sao, đơn giản là Nguyễn Phạm Thuỳ Trang đã chán bản thân thôi. Cái gì trên người nàng có, người khác cũng đều có, tuỳ tiện tìm một người thay thể là được rồi.

Đặng Ngọc Huyền ôm chăn, đem mặt vùi vào, tận lực đè nén không cho bản thân khóc thành tiếng, miễn cho bà nội lo lắng, bà nội luôn luôn thay cô bé nghĩ ngợi, sợ nàng bởi vì tình huống trong nhà mà bị bạn học khi dễ, sợ nàng thua kém bạn bè mà bị chê cười, vì vậy sáu mươi mấy tuổi lại bệnh tật, còn muốn mua đồ về, đứng ở ngoài đường buôn bán.

"Ngọc Huyền!" – Bà nội ở bên ngoài gõ cửa.

Đặng Ngọc Huyền vội vàng lau đi nước mắt, nhỏ nhỏ âm thanh hỏi, "Bà làm sao vậy?"

"Cơm nấu xong, đi ra ăn a, giao thừa đến rồi."

"Vâng đợi con một chút." – Đặng Ngọc Huyền đứng dậy, lại nhìn vào cái gương trước phòng, lo lắng bà nội sẽ nhìn thấy nàng hai mắt ửng đỏ.

|Huyền Baby x Trang Pháp| quan hệ tình tiền (cover)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ