Rầm rầm rầm—
Tiếng bước chân dồn dập trên cầu thang gỗ, ba người trong phòng 405 đồng loạt ngẩng đầu lên, thấy Đường Nhược Dao xỏ dép lê trên mặt đất, cầm điện thoại vội vàng đi ra ngoài.
Một ngọn gió thổi qua hành lang.
Có một bạn học đang cầm chậu rửa mặt đứng đó, bị cơn gió mạnh ập đến nhắm chặt mắt. Mở mắt ra chỉ còn thấy một bóng người vụt biến mất ở chỗ ngoặt hành lang.
"Đó là ai vậy?" Cô hỏi người bạn cầm phích nước nóng trước mặt.
"Có vẻ đi ra từ phòng 405, Văn Thù Nhàn à?"
"Không phải, hình như là Đường Nhược Dao."
"Đường Nhược Dao? Không thể nào."
"Không phải đi xem là biết sao?"
Đúng lúc bọn họ muốn đi xuống lầu, một người dùng máy giặt một người đun nước nóng, đi đến khoảng đất trống trước cầu thang, quả thật thấy Đường Nhược Dao đang đứng ở một góc nói chuyện điện thoại. Hai người chào Đường Nhược Dao một tiếng, Đường Nhược Dao chậm rãi nhếch môi, đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
Tần Ý Nùng ở đầu bên kia không biết hai chữ "em gái" của cô đã gây ra sóng gió to lớn thế nào đối với Đường Nhược Dao, khiến một nữ thần luôn giữ hình tượng đoan trang trong trường là nàng phải bỏ chạy như điên, cũng may chỉ có ít người nhìn thấy.
"Em qua vòng thử vai rồi sao không nói cho tôi? Cô bé không có lương tâm này." Tần Ý Nùng tỏ vẻ giận dỗi trêu ghẹo nàng.
Đường Nhược Dao giấu một bàn tay phía sau, không ngừng miết lên bức tường gạch, ấp úng nói: "Em... Em..."
Tần Ý Nùng cười nói: "Nói lắp từ khi nào vậy? Nói lắp là không đóng phim điện ảnh được đâu, nhanh chóng sửa lại đi đó."
Giọng nói của người phụ nữ cách một lớp ghi âm, tuy mất đi một phần chân thật nhưng lại mang tiếng vọng xa xăm. Dù vậy, Đường Nhược Dao hoàn toàn có thể tưởng tượng được biểu cảm của Tần Ý Nùng khi nói câu này.
Chắc chắn là đang cười nhẹ, chân mày nhếch lên, quyến rũ thoải mái, lộ ra cảm giác cuốn hút một cách hư hỏng.
Tần Ý Nùng không thường gọi điện thoại cho nàng, nói đúng ra là sau khi ký hợp đồng thì hoàn toàn không. Đường Nhược Dao vẫn còn nhớ ngày đó khi nàng bị thư ký của Tưởng Thế Khôn tìm gặp ở quán cà phê, Tần Ý Nùng cầm điện thoại Quan Hạm nói nàng "đừng sợ", lúc đó hai người mới gặp nhau một lần nên không thân thiết gì.
Cô lại là một... người tốt như vậy.
Đối xử với tất cả mọi người đều như nhau.
Ánh mắt Đường Nhược Dao trở nên ảm đạm.
Tần Ý Nùng: "Đâu rồi?"
Đường Nhược Dao hoàn hồn, vội nói: "Đây." Nàng nói tiếp: "Em định gặp tận mặt mới báo tin tốt này cho chị. Sắp tới chị có bận không?" Nàng tỏ vẻ tự nhiên hỏi, trong lòng hơi sợ hãi, nàng có chọc giận cô không nhỉ?
"Một chút." Tần Ý Nùng gác tay lên trán, hài hước nói: "Tôi tranh thủ chút thời gian trong lúc bận rộn gọi điện cho em đó, cảm động không?"
![](https://img.wattpad.com/cover/344736481-288-k325667.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH] [EDIT] Làm Càn - Tần Đường phiên ngoại
RomanceBao gồm Làm càn - Tần Đường phiên ngoại, Ngoại truyện sau hôn nhân (hậu chính văn) và Kịch truyền thanh phiên ngoại - Nếu không có Bản sắc (Tuyến If) Tác phẩm: Làm càn - Tần Đường phiên ngoại Tác giả: Huyền Tiên Editor: _nhambinhsinh0111_ ...