Chương 3 - End

327 36 1
                                    

Hắn phải dành phần lớn buổi sáng để làm các cuộc kiểm tra sức khỏe, còn Charlie thì vẫn luôn ở bên chắn hắn. Con bé ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, lo lắng mà nắm lấy tay của hắn. Charlie chỉ buông tay khi các bác sĩ yêu cầu cô. Lucifer thật sự rất biết ơn điều này, nó khiến hắn vững tâm hơn, ngay cả khi cảm giác tội lỗi vẫn còn đó, chờ đợi nuốt chửng hắn.

Sau khi kiểm tra, Lucifer được báo là đã cơ bản hồi phục, nhưng vẫn phải cẩn thận trong vài tuần tới. Vì con dao là vũ khí thiên giới nên cơ thể hắn sẽ không thể phục hồi nhanh như bình thường được. Nghe vậy Charlie ngồi phịch xuống ghế nhẹ nhõm, cô tạm thời trút đi được căng thẳng. Lucifer siết chặt tay cô, một hành động mà hắn hy vọng sẽ mang lại sự yên tâm cho con gái mình.

Khi Charlie đã bình tĩnh hơn, Lucifer vẫy tay mở cổng dẫn về phòng của hắn. Đáng ra hắn không nên sử dụng sức mạnh vì hắn cần năng lượng để hồi phục, nhưng Lucifer sẽ không định tốn hàng giờ để đi từ bệnh viện về nhà. Chọn cách này để về là tốt nhất.

Lucifer nhẹ nhàng dẫn con gái mình đi qua cánh cổng. Dù sức mạnh của hắn rất lớn nhưng cũng không tránh nổi sự kiệt sức để mở cổng. Điều này có thể đoán được nhưng sự yếu đuối vẫn khiến hắn khiếp sợ. Lucifer chưa bao giờ cảm thấy thế này kể từ cuộc chiến và rơi xuống từ thiên đường. Hy vọng rằng không có ai thấy chuyến ghé thăm bệnh viện lần này của hắn, bởi nếu có ai tấn công lúc này, có lẽ sẽ gặp chút khó khăn đấy. Cứ cho là Charlie vẫn ở đây để bảo vệ hắn, đó là nếu con bé chịu ở lại...Dù Charlie đã nói như vậy, Lucifer vẫn cảm thấy mình là một cục đá cản trở con bé. Hắn, với tư cách là một người ba, chắc chắn đã khiến cô thất vọng nhiều.

"Vậy, đây chính là điều ba đã làm trong những năm qua sao." Charlie lúng túng vừa nói vừa nhặt một con vịt cao su lên. Từ góc độ này, Lucifer không thể nhìn thấy khuôn mặt của Charlie, nhưng giọng nói của cô ấy có chút chua xót? Hay thất vọng? Hắn không thể đoán ra được. Tất cả những gì hắn biết là hiện tại mình rất muốn đốt đống vịt này đi.

Cổ họng Lucifer khô đi, hắn muốn nói điều gì đó...nhưng là gì? Những suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu và hắn không biết phải diễn đạt cảm xúc của mình bằng lời như thế nào. Bước về phía Charlie, hắn nhặt một con vịt lên, quan sát nó một chút rồi ném đi xa nhất có thể. Nó đập vào tường kêu một tiếng. Hành động đó khiến hắn thở hổn hển vì căng thẳng rồi gầm gừ thất vọng.

Một bàn tay chạm nhẹ vào vai hắn, giọng nói dịu dàng của Charlie vang lên. "Chúng ta ngồi xuống nhé, được không ba?" Lucifer im lặng gật đầu, làm theo dẫn dắt của con gái mình.

Charlie nhẹ nhàng đặt hắn ngồi xuống mép giường, hai tay nắm chặt lấy vai hắn. Lucifer muốn chạm vào Charlie, nhưng hắn không biết liệu có thể không rồi cuối cùng chọn cách ôm lấy chính mình. Hôm qua Charlie thấy ổn với cái chạm của hắn, nhưng khi đó con bé đã mệt và có lẽ không để ý được nhiều như vậy. Lucifer không muốn lợi dụng lòng tốt của con gái mình hay ép buộc cô làm bất cứ điều gì cô không muốn. Tốt nhất là nên đợi cho đến khi con bé đưa tay ra.

"Và cái việc đó sẽ diễn ra như thế nào?" Hắn phớt lờ cái giọng nói đang chế nhạo trong đầu đi.

Có lẽ cảm nhận được sự đau khổ của ba mình, Charlie buông tay đang đặt trên vai ra và nắm lấy cả hai tay Lucifer. Nó đã xoa dịu phần nào những cảm xúc rối loạn kia, những thứ chỉ cho hắn sự căm ghét, buồn rầu, và mới đây nhất, là cảm giác tội lỗi.

[Hazbin Hotel]  Pride goes before a fallNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ