Chapter 8: Ông ngoại và Cậu

528 42 1
                                    

Sau khi viết "Sakura's Pov" tôi nhận ra viết ở ngôi thứ nhất nó dễ hơn nhiều nên từ giờ tôi sẽ chuyển hẳn sang ngôi thứ nhất (Sakura) để viết, đồng thời nội tâm của các nhân vật khác cũng sẽ không còn sâu vì đó là góc nhìn của Sakura.

Tôi vẫn sẽ khai thác thêm "Syaoran's Pov"....nên mọi người yên tâm nhé.

=========================

"...."

- "Cho ba và anh một lời giải thích nhanh, còn nếu không anh sẽ ném con nhóc ấy ra ngoài đấy." Touya khoanh tay tựa lưng vào sofa, ánh mắt sắc bén nhìn con bé đang ngồi co rúm trước mắt, không ai khác ngoài tôi.

Hai tay tôi run rẩy bấu vào vạt áo, trán đổ mồ hôi lạnh, mắt dán chặt xuống sàn nhà chẳng dám ngẩn lên. Tôi yếu ớt nói: "Dạ...con bé là...con gái con."

Phụt!!! Anh Touya ho sặc sụa, tay với lấy khăn giấy trên bàn lau miệng.

- "Hả?" Ba tôi thì sững sốt, mắt kính ông méo xệch một bên, ánh mắt mở to đầy hoang mang nhìn tôi cứ như ông vừa nghe qua chuyện gì rất kinh khủng.

Ừ thì kinh khủng thật đấy nhưng tôi vẫn chưa nói hết mà!

- "Kh...khoan đã, để con nói hết. Ch..chuyện là, con bé là con gái con...ở tương lai."

- "Gì? Sao nhanh vậy?" Anh Touya nhìn tôi đầy kinh ngạc.

- "Chà chà!!" Ba tôi đẩy gọng kính về vị trí cũ chăm chú quan sát sinh vật lạ đang ngồi nép bên cạnh tôi đầy sợ hãi.

- "Chuyện này hơi phức tạp, ba và anh bình tĩnh đã."

- "Anh và ba cũng không còn lạ về những chuyện kì quái xảy ra xung quanh em nữa, nhưng cái này hình như vượt tầm kiểm soát rồi."

Tôi im lặng.

- "Nhưng quan trọng, cha con bé đấy là ai?"

Tôi nuốt nước bọt cái ực, ngập ngừng thốt một cái tên.

- "Sy..." Nhưng lại bị tiếng chuông cửa cắt ngang. Tôi mím môi im lặng suy nghĩ, hay là nhân cơ hội này chuồn đi nhỉ?

Nhưng có vẻ ông trời không độ tôi rồi. Người ngoài cửa đã buộc tôi phải níu chân ở lại để tiếp tục màn "tra khảo" từ ba và anh Touya.

Và người đến nhà tôi không ai khác là Syaoran và Syaoron.

Ôi trời ơi!!! Tôi bất lực thở dài, đã khó rồi giờ lại còn khó hơn.

- "Ồ chào cháu, Li." Ba tôi trở nên rất niềm nở khi thấy Syaoran do có mấy lần cậu ấy đến đón tôi cùng đi học, ba tôi cũng nhận ra cậu bé năm nào đã từng tỏ ra rất hứng thú với bộ môn khảo cổ học của ông nên ông cũng rất quý Syaoran.

- "Ể? Ch..chào bác." Nhìn vẻ mặt Syaoran từ ngạc nhiên xong lại chuyển sang hoảng loạn mà tôi không khỏi buồn cười.

À quên mất, tôi và cậu ấy đang cùng cảnh ngộ mà.

- "Ủa, cậu bé này là ai thế? Em trai cháu à?" Ánh mắt ba tôi dừng lại trên người Syaoron. Cả tôi và Syaoran gần như nhảy dựng lên tại chỗ, hai chúng tôi còn chưa kịp lên tiếng giải thích thì đã bị một giọng nói non nớt cướp mất.

[Sakura × Syaoran] Đứa Con Từ Tương LaiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ