Chương 7

482 40 1
                                    

  Cô đứng nhìn hai người kia rồi vội vã lên tiếng. Cô muốn chấm dứt nhanh việc này, vì vốn Quỳnh Nga không thích đứng trước đám đông cho lắm đã thế còn phải hát nữa chứ. Không muốn!

"Chúng ta bắt đầu từ đâu đây?"

   Cô vừa dứt lời thì trời đổ mưa làm tất cả mọi người đều tiếc nuối vì rất muốn được nghe giọng hát của người nổi tiếng nhất khối 10 ra sao. Nhưng bên cạnh đó Thùy Trang vẫn đứng nhìn về phía của Quỳnh Nga mặc cho bạn mình kéo đi. Được một đoạn thì nàng thoát ra khỏi cái nắm tay của Lan Ngọc mà chạy đi đâu đó khiến nàng gọi khàn cả tiếng mà chẳng được.

  Lan Ngọc chạy vào hiên của tòa nhà cách đó không xa để trú mưa. Vừa hay Quỳnh Nga cũng đến đó và trùng hợp ra sao cả hai người lại đứng cạnh nhau.

"Cậu tên Quỳnh Nga nhỉ?"

"Không phải cậu biết rồi sao?"

  Nàng liếc người kia ra hiệu cho cô rằng nếu mà còn nói kiểu đó nữa thì đừng trách nàng vì vậy mà làm cô cũng không nói gì nữa. Đang cố phủi quần áo cho đỡ ướt thì bên ngoài chạy đến khiến mọi người phải đứng sát vào nhau. Vì hành động bất ngờ ấy mà Lan Ngọc "lỡ" chạm nhẹ vào người của Quỳnh Nga.

"Muốn chạm vào người mình như vậy sao?" Quỳnh Nga nhìn nàng chầm chậm nói.

  Lan Ngọc khi nghe xong câu hỏi đó liền muốn tát cho cái tên kia mấy cái. Biết đây là chốn đông người không? Ăn nói kiểu gì vậy!

"Bị điên rồi sao? Muốn chạm vào người cậu thì được lợi gì chứ!"

"Nhỏ tiếng coi! Muốn người ta nghĩ mình dụ dỗ gì cậu hay gì vậy?"

"Thích cho người khác hiểu lầm đấy thì làm sao?"

"Ok, mình sai không cãi với cậu nữa. Hẹn gặp lại cậu ở kí túc xá nhé, cô bạn thích đụng chạm"

  Nói rồi cô cười nhẹ bất giác đưa tay lên xoa nhẹ đầu của người kia rồi đi ra khỏi mái hiên mà đi thẳng về tòa kí túc xá. Chẳng biết lý do nào khiến Lan Ngọc mặc kệ để cho cô làm vậy nữa. Đợi khi cô rời khỏi được một lúc thì mới định thần lại mà mặt dần ửng đỏ cả lên.

   Trong khi đó Thùy Trang nàng vẫn đang chạy khắp sân trường để tìm hình bóng của Diệp Lâm Anh vừa hay thấy người giống cô đang đứng cho mưa ở cạnh gôn bóng. Định lên tiếng gọi thì nàng đột nhiên đâm sầm vào ai đó.

"Xin lỗi, tớ không..."

  Định nhìn lên xem người mình vừa đụng trúng là ai thì điều làm nàng bất ngờ đó chính là Diệp Lâm Anh. Cô nhìn nàng mà không nói gì, cô quan sát hết mọi cảm xúc của nàng mặc cho ngoài trời hiện giờ đang mưa. Cô vẫn không nói gì mà vẫn chung thủy nhìn nàng. Không chịu nổi ánh nhìn của người kia Thùy Trang đành phải lên tiếng trước.

"Xin lỗi, lúc nãy..."

"Diệp Lâm Anh! Qua đây trú mưa mau lên" Ngọc Huyền nhìn cô cứ đứng đực ra đó liền thúc giục cô.

   Diệp Lâm Anh nhìn nàng rồi nhìn xung quanh nhớ lại lời nói lúc trước nàng nói với cô ở tiệm tạp hóa mà lặp lại.

[Diệp Lâm Anh - Trang Pháp] Mình sẽ luôn nhìn về phía cậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ