14

15 2 0
                                    

Kết thúc học kỳ 2 với danh phận mới là sinh viên năm nhất, tôi tiến vào kỳ nghỉ hè đầu tiên ở đại học. Tôi và Hinata đều đăng ký lịch làm thêm cả ngày từ sáng đến chiều. Trong tuần được lựa chọn một ngày nghỉ, chúng tôi sẽ thống nhất lựa chọn một ngày trùng nhau. Ngày hôm ấy, tôi và em sẽ thong thả dạo chơi trên các con phố, ghé vào các địa điểm mà cả hai cảm thấy hứng thú.

Kể cả là trong quá khứ hay thời điểm hiện tại, mỗi lúc chúng tôi sải bước cạnh bên nhau đều mang theo hai phong thái đối lập hoàn toàn. Trông em vui vẻ, tràn đầy năng lượng bao nhiêu, thì tôi lại mang dáng vẻ ảm đạm bấy nhiêu. Tôi thật sự muốn biết bằng cách nào em có thể chịu đựng được một con người tẻ nhạt như tôi đây trong suốt ngần ấy thời gian. Có lẽ sẽ hơi sến súa khi tôi tự hỏi rằng, liệu em có phải là một thiên sứ mà thượng đế đã gửi xuống để cứu rỗi tôi không?

Buổi ban chiều ngày 12 tháng 8, tiếng chuông nhà truyền đến tai từ phía ngoài cánh cổng. Bà ngoại từ tốn tiến ra cổng chào đón một người đàn ông trung niên và một cậu chàng có mái tóc xám màu. Khi tôi vừa đặt bước chân xuống tầng một, vừa đúng lúc bà ngoại mở cửa dẫn theo họ vào nhà.

Tôi di chuyển ánh mắt nhìn ra hướng cửa, cất giọng hỏi bà:

_Bà ơi, ai vậ-

Giọng tôi dừng lại giữa chừng. Thu vào tầm mắt tôi là hình ảnh của người đàn ông mà mẹ tôi từng nguyện lòng yêu thương cả đời và cậu em trai song sinh đã lâu rồi tôi mới được gặp lại. Cả hai người đứng ở cửa chào tôi. Tôi phớt lờ lời chào hỏi của bố, thân thiết ôm chặt lấy cậu em trai. Tôi vẫn chưa có đủ sự sẵn sàng để lần nữa đối diện với bố, càng không muốn phải gặp mặt ông ấy.

Bà ngoại bảo với tôi rằng, bố và Osamu sẽ tạm ở lại nhà chúng tôi trong vài ngày tới để cùng gia đình chuẩn bị lễ Obon. Bà dẫn họ đến một căn phòng trống và cung cấp thêm chăn gối đệm.

Tôi trở về phòng mình chưa bao lâu thì bà ngoại và Osamu đã tìm đến. Cả hai người bắt đầu khuyên bảo tôi nên gặp bố nói chuyện.

_Anh Tsumu, anh xuống gặp mặt bố, cùng bố nói chuyện vài câu được không? Cũng đã lâu rồi bố và anh không gặp nhau mà.

Osamu nói đúng, nhưng dẫu có thêm hàng chục năm nữa không gặp nhau, tôi vẫn sẽ chẳng có chút cảm giác nhớ nhung tốt đẹp gì đối với bố. Mỗi lần gương mặt ông ấy hiện lên trong tâm trí tôi lại khiến tôi nhớ về những khoảnh khắc chứng kiến mẹ âm thầm rơi lệ.

_Phải, lâu rồi anh và bố không gặp nhau, không nói chuyện và mọi thứ vẫn ổn đấy thôi. Đó chẳng phải là lý do để anh phải gặp ông ấy.

Bà ngoại nhẹ chạm bàn tay vào vai tôi, thay lời Osamu tiếp tục khuyên nhủ tôi.

_Tsumu này, bố có chuyện muốn nói rõ ràng với cháu. Chỉ một lần này thôi, hãy lắng nghe ông ấy.

Nhìn cái cách bà ngoại khuyên bảo tôi thì hẳn là bố đã nhờ đến sự giúp đỡ của bà rồi. Tôi nghe theo lời bà, miễn cưỡng xuống phòng khách gặp mặt bố. Lúc mở cánh cửa phòng khách và nhìn thấy bố, tôi có thể cảm nhận được sự mừng rỡ thông qua biểu hiện trên gương mặt ông.

Keep going. Everything you need will come to you at the perfect time.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ