Chương 16: Ngoại truyện 1

618 41 0
                                    

Viễn Chủy còn chưa kịp thoát ra khỏi cảm xúc, một loại cảm giác bất lực đột nhiên ập đến trong cơ thể. Cậu nắm lấy cánh tay người bên cạnh, run giọng nói: "Ca..."

"Viễn Chủy?"

Cung Thượng Giác nhận ra cậu có gì đó không ổn. Y nhanh chóng ôm lấy cậu, vòng eo trong tay Cung Thượng Giác khẽ run lên.

"Ca... huynh nghe ta nói, đừng lo lắng... đừng hoảng sợ, ta ổn..." Viễn Chủy cố nở một nụ cười để xoa dịu Cung Thượng Giác đang hoảng loạn.

"Ca... ta chỉ muốn... ngủ một lát thôi..."

Vừa dứt lời, Viễn Chủy liền thở ra một hơi, nhẹ nhàng ngã vào trong ngực Cung Thượng Giác.

Trong chiến tranh xảy ra hỗn loạn, những người đang quỳ trên mặt đất cùng một nhóm y sư ùa về phía trước, bao vây chặt chẽ hai người, khiến đám thị vệ và Lang Ảnh ở xa hơn cũng không thể chen vào. Những bá tánh chừa một khoảng trống vừa đủ để y sư đến kiểm tra mạch.

"Chủy thần y bị sao vậy?"

"Tiểu tiên nữ sẽ không bị kẻ xấu kia làm bị thương đúng không?"

"Ta... ta sẽ ra ngoài và đánh chúng lần nữa!"

"Im lặng hết đi!" Mạt Dịch dù có tao nhã đến đâu cũng không thể nào chịu được tiếng ồn. Nên nhịn không nổi mà hét lên, khiến những người đang ồn ào nhanh chóng im lặng.

Mạt Dịch cũng bình tĩnh lại để kiểm tra mạch của Viễn Chủy.

"Viễn Chủy thế nào?" Cung Thượng Giác quỳ trên mặt đất, để cậu ngồi trong lòng mình.

Mạt Dịch im lặng một hồi, trong lòng cảm thấy lo lắng.

"Chỉ là vận nội lực quá nhiều, hao hết rồi. Cứ để y nghỉ ngơi vài ngày. Ta còn có một củ sâm núi, lát nữa ta sẽ đun một bát thuốc bồi bổ cơ thể, xong sẽ mang đến cho ngươi."

Mạt Dịch thu tay, giơ tay kéo ống tay áo cho Viễn Chủy, kể chi tiết cho Cung Thượng Giác: "Trong người y có bệnh cũ, kị nhất là lo lắng, khoảng thời gian này hẳn đã vất vả rồi. Thời gian tới, cần phải nghỉ ngơi thật tốt."

"Đa tạ Mạt gia gia."

Cung Thượng Giác kiên quyết ôm người vào lòng, những người xung quanh cũng lặng lẽ rời đi.

"Thì ra tiểu thần y sức khỏe kém như vậy, khó trách mấy ngày nay sắc mặt lại nhợt nhạt."

"Ta thấy ngài ấy vừa mới một mình đánh bại rất nhiều phản loạn, sao giỏi võ công như vậy mà lại bệnh?"

"Nhân sâm rừng! Nhà ta cũng có!" Quận trưởng vội vàng gọi mấy quan binh: "Đi dạo một chút xem có đào ra được không, sau đó đi y quán tìm thuốc bổ."

"Ta có thể đi lên núi đào, lần trước đào được không ít đồ tốt, bán được không ít bạc." Thanh niên mặc đơn giản bổ sung thêm.

"Đúng vậy, những y sư đó rất bận rộn, ta thấy những lão y sư đã mấy ngày không ngủ, khó tránh vị thần y trẻ này lại gầy như vậy."

"Ta phải nấu thêm đồ ăn."

Nhìn thấy Cung Thượng Giác dẫn đầu đoàn người ở từ xa, những người tụ tập lại dần dần bắt đầu nói to. Diêm Thành đã không còn sự sống nhiều ngày sau thảm họa này dường như đã hồi sinh và họ đang trả ơn họ bằng cách đơn giản nhất.

[GIÁC CHỦY] Tâm Tiêm Sủng - Cưng chiều nơi đầu timNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ